Tịch Ngự Hà không ngờ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy nên không khỏi sững sờ.
"Đúng vậy, gọi qua đây là được…"
Lâm Tuấn khẽ cười rồi gật đầu, anh vừa dứt lời thì một chiếc xe thể thao cực ngầu dừng lại trước cửa phòng khám, cửa xe mở ra, Tịch Ngự Sơn âm trầm bước xuống xe rồi tiến vào phòng khám.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay…
"Ngự Hà, em đến phòng khám của thiếu gia Hàn có chuyện gì vậy?"
Vừa rồi khuôn mặt của Tịch Ngự Sơn còn đằng đằng sát khí mà sau khi vào trong phòng khám đã nở nụ cười thản nhiên.
Tịch Ngự Sơn quả là người có lòng dạ thâm sâu, không dễ thể hiện thái độ của mình ra bên ngoài, còn Tịch Ngự Hà chỉ như tấm chiếu mới.
Có lẽ vì vừa bàn bạc với Lâm Tuấn làm cách nào cướp được vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tịch nên sau khi nhìn thấy anh ta Tịch Ngự Hà có hơi chút hoảng loạn.
"Em… em đến tìm thiếu gia Hàn là…"
Tịch Ngự Hà không biết nên nói cái gì cứ ấp úng mãi.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn không khỏi lắc đầu bất lực rồi lên tiếng.
"Thiếu gia Tịch đến tìm tôi đương nhiên là vì chuyện chữa bệnh rồi".
Tịch Ngự Sơn chau mày, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm không lành.
"Ồ? Là như vậy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì em trai tôi bị như thế này đều là nhờ ơn phước của thiếu gia Hàn thì phải? Sao vậy? Bây giờ thiếu gia Hàn thấy áy náy với em trai tôi nên mới định chữa trị cho nó sao?"
Những lời của Tịch Ngự Sơn là muốn chia rẽ Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà, để cho Tịch Ngự Hà nhớ rằng chính Lâm Tuấn là người đã phế bỏ anh ta, để cho Tịch Ngự Hà càng thêm căm hận Lâm Tuấn.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ trong đầu Tịch Ngự Hà chỉ nghĩ tới việc làm sao để cướp được vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tịch từ tay Tịch Ngự Sơn, làm gì còn tâm trạng để ý tới mối thù với Lâm Tuấn nữa, hơn nữa, Lâm Tuấn đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi nên mối thù này lại càng không đáng nhắc tới.
Thấy Tịch Ngự Sơn nói vậy, Tịch Ngự Hà chỉ cảm thấy hốt hoảng chứ không tỏ thái độ căm phẫn gì cả, càng không trợn mắt nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt căm thù.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Tịch Ngự Sơn, trong lòng anh ta lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Mặc dù không biết Tịch Ngự Hà và Lâm Tuấn đã nói với nhau những gì, nhưng thấy Lâm Tuấn lên tiếng nói hộ cho Tịch Ngự Hà, trong lòng Tịch Ngự Sơn đã ý thức được điều gì đó, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!