Tịch Ngự Hà đột nhiên nhớ lại không lâu trước đây, khi anh ta tuyệt vọng nằm trên giường bệnh, bố của anh ta thậm chí còn chưa từng đến thăm anh ta một lần, mà bây giờ khi nghe thấy anh trai anh ta Tịch Ngự Sơn xảy ra chuyện, ông ta liền lập tức ném hết mọi chuyện trong tay, đứng dậy đến bệnh viện thăm nom.
Vì sao?
Anh ta là thiếu gia nhà họ Tịch, lẽ nào tôi không phải sao!
Tịch Ngự Hà vốn còn có chút bất an khi lừa dối bố mình, thì giờ đây hai mắt anh ta đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén, đôi mắt trở nên kiên định...
Sau khi chữa trị khỏi cho Tịch Ngự Hà và tiễn anh ta đi, Lâm Tuấn cũng không nghỉ ngơi mà lập tức bấm số gọi điện.
Gọi cho gia chủ nhà họ Trương, Trương Thiên Hào.
Sau một hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói hòa nhã của Trương Thiên Hào truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ồ? Hôm nay trời mọc đằng Tây à, sao bác sĩ Tiểu Hàn lại gọi điện cho bác vậy, có chuyện gì muốn bàn với bác à?”
Giọng nói của Trương Thiên Hào nghe có vẻ khá thoải mái, xem ra chuyện chữa khỏi căn bệnh hiếm gặp của Trương Văn Liệt khiến tâm trạng của ông ấy dạo gần đây khá tốt.
Người xưa đã có câu, không ai đến thăm đền mà không có lý do, Lâm Tuấn đột nhiên gọi điện đến, một người đã sống thành tinh như Trương Thiên Hào lập tức đoán ra Lâm Tuấn có chuyện cần ông ấy giúp, cộng với những tin tức hôm trước cấp dưới báo cáo cho ông ấy, Trương Thiên Hào lập tức mơ hồ đoán được ý tứ của cuộc gọi này, cho nên mới có câu hỏi trên.
Lâm Tuấn cười nhẹ mấy tiếng rồi nói: “Bác Trương, cháu quả thật có mấy chuyện muốn bàn với bác, không biết lúc nào bác có thời gian, cháu sẽ đích thân đến thăm bác một chuyến”.
“Ồ?”, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng nghi ngờ, Trương Văn Liệt ngồi bên cạnh lại không nghi ngờ gì cả, trên mặt còn nở một nụ cười thích thú: “Xem ra là sự việc có vẻ khá nghiêm trọng nhỉ, có thể khiến bác sĩ Hàn đích thân đến thăm bác cơ...”
“Vậy bác Trương lúc nào rảnh ạ?”
Trương Thiên Hào im lặng một lúc, giống như đang do dự không biết có nên gặp Lâm Tuấn không, sau đó mới chậm rãi mở lời.
“Nếu chiều nay cháu có thời gian, thì bác có thể cử người đến phòng khám đón cháu, đúng lúc chiều nay trong nhà không có chuyện gì...”
“Vậy buổi chiều gặp nhé bác Trương”.
Lâm Tuấn cười nói với Trương Thiên Hào mấy câu, liền cúp máy.
Hai giờ chiều, tài xế Trương Thiên Hào sắp xếp đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng khám, dặn dò ba người Bàng Thiên trông nom phòng khám cẩn thận xong, Lâm Tuấn liền lên xe rời đi.
Mà Lâm Tuấn rời đi chưa đầy mười phút, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng khám.
Diệp Mộng Tầm nghiêng đầu nhìn vào phòng khám, phát hiện Lâm Tuấn không có ở đây, do đó bèn bước vào trong, hỏi ba người Bàng Thiên đang ngồi nhàm chán nói chuyện.
“Này? Ông chủ của các anh đi đâu rồi? Anh ấy không có ở đây à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!