"Chú Diệp, chẳng phải chỉ là một cây kim bạc thôi sao? Cần gì phải sợ hãi đến vậy... cho dù đứng đây bất động thì hắn dám làm gì chứ? Đừng quên, đây vẫn là nhà họ Diệp của mấy người..."
Cố Đông nhìn Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không sợ hãi như sắp gặp kẻ địch mạnh, lập tức không kìm được mỉm cười lắc đầu, trong lòng coi thường nhà họ Diệp thêm mấy phần.
Còn về tư liệu về Lâm Tuấn, hắn cũng xem qua rồi, cũng biết rõ khả năng sử dụng của Lâm Tuấn kinh khủng đến đâu, có điều...
Kỹ thuật sử dụng kim bạc của Lâm Tuấn có mạnh hơn nữa thì đây vẫn là nhà họ Diệp, anh chỉ là người ngoài, chẳng nhẽ dám làm gì ở đây sao?
Đáp án đương nhiên là không dám.
Lâm Tuấn cũng hiểu rõ điều này, nên anh lấy kim bạc ra chỉ để uy hiếp và sỉ nhục Diệp Lương Thần mà thôi.
Nhìn thấy Diệp Lương Thần lùi về sau như vậy, Lâm Tuấn mỉm cười, cất kim bạc đi, sau đó bỗng chốc quay đầu đi.
"Có những chuyện không phải tôi không dám làm mà tôi cảm thấy không cần làm thôi, có điều nếu như làm tôi nổi điên... thì cùng lắm là hai bên cùng chết, cho dù là chết, ông đây cũng phải kéo theo vài cái mạng!"
Lời nói ác liệt, nói đến cuối, Lâm Tuấn quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần lập tức bị dọa sợ, không kìm được lùi về sau mấy bước.
Lâm Tuấn lắc đầu mỉm cười, thu lại ánh mắt sắc bén.
"Có một chuyện này tôi phải nói trước, Diệp thiếu gia, câu nói ban nãy của tôi rằng sẽ bắt anh đền gấp trăm lần không phải là đùa đâu”.
Lần này Diệp Lương Thần không dám nói lại Lâm Tuấn nửa lời, mặc dù đang ở nhà họ Diệp, là nhà của anh ta, nhưng những gì Lâm Tuấn nói và cây kim bạc kia đã khiến anh ta sợ sốt vó, khi Lâm Tuấn nói thế kia, nếu như còn ép anh nữa anh ta sợ Lâm Tuấn sẽ kéo theo mình chết cùng.
Mà Diệp Lương Thần cũng tin Lâm Tuấn có năng lực làm vậy.
Cố Đông lại không tin.
Với những đại gia tộc của Yến Kinh, hắn vốn coi thường, nếu như không vì cái chức gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Cố, hắn cần gì đích thân chạy đến đây một chuyến, hắn sẽ không nhúng tay vào đâu, cho dù có đến Yến Kinh, hắn vẫn coi thường mấy thiếu gia của mấy gia tộc này thôi, càng không nói đến một tên thiếu gia phế vật của một gia tộc đã suy tàn.
Tuy nhiên lúc này tên phế vật đó vẫn dám kiêu ngạo, đứng trước mặt hắn nói mấy lời hống hách, dám uy hiếp cả người nhà họ Diệp, chuyện này...
Sự hung hăng trong người Cố Đông lập tức bị kích thích.
Hắn dừng bước quay đầu nhìn Lâm Tuấn, cười nói.
"Ồ? Tôi khá tò mò không biết lời bác sĩ Hàn nói bảo anh không phải không dám mà là không muốn làm là chỉ cái gì, vậy nên..."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!