“Cậu Hàn chỉ cần đi thẳng vào khách sạn là được, khách sạn này chính là sản nghiệp của nhà họ Diệp, hôm nay sẽ không có ai khác ngoại trừ cậu Hàn và thiếu gia nhà tôi, cậu Hàn cứ đi vào trong thì sẽ gặp thiếu gia nhà tôi và vợ của cậu... "
Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại, mặc kệ Lâm Tuấn còn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tuấn do dự một hồi, sau đó gửi một tin nhắn cho Chu Lượng rồi xoay người bước nhanh đến trước khách sạn, đi qua cửa kính xoay lớn.
Mọi chuyện đúng như người đàn ông trong điện thoại nói, có lẽ bởi vì khách sạn này là sản nghiệp của nhà họ Diệp, vậy nên hôm nay mới bao cả khách sạn để cho đại thiếu gia Cố Đông của nhà họ Cố sử dụng.
Vừa bước vào khách sạn, Lâm Tuấn đã tia thấy ngay một đám vệ sĩ mặc đồ đen và...
Cố Đông đang được bao quanh bởi những tên đó.
Nhưng anh lại không thấy bóng dáng của Đường Tịnh Nghi đâu, điều này khiến cho Lâm Tuấn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Lâm Tuấn tuy đang rất lo lắng nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, anh tiến lên vài bước tới chỗ Cố Đông, lạnh lùng hỏi: "Tịnh Nghi đâu? Mày để cô ấy ở đâu?"
Nhưng Cố Đông không lập tức trả lời câu hỏi của Lâm Tuấn, ngay khi nhìn thấy anh xuất hiện một mình ở khách sạn, Cố Đông đã đột nhiên cười thầm.
"Bác sĩ Hàn gan lớn đấy, tôi tưởng rằng anh sẽ dẫn theo người và cả ba gia tộc lớn của thành phố Yến Kinh đến đây để cứu vợ mình, nhưng bây giờ xem ra... tôi đánh giá thấp bác sĩ Hàn rồi nhỉ, anh lại dám đến đây một mình, thật khiến người khác khâm phục”.
Lâm Tuấn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc nói.
"Đừng nói nhảm nữa! Tịnh Nghi đâu rồi? Thả cô ấy ra nhanh lên! Đừng có lôi người phụ nữ vào chuyện giữa đám đàn ông chúng ta!"
Lâm Tuấn là kiểu người sẽ luôn giữ bình tĩnh cho dù có chuyện gì xảy ra, âm giọng của anh lúc này có một vẻ kiêu ngạo cực kỳ hiếm thấy, pha lẫn chút tức giận, rõ ràng những gì Cố Đông làm lúc này hoàn toàn đã khiến cho Lâm Tuấn nổi giận.
Đối với Lâm Tuấn mà nói, Đường Tịnh Nghi chính là điểm nhạy cảm của anh, bây giờ lại bị người khác công kích, đương nhiên Lâm Tuấn sẽ nổi điên.
Cố Đông cười nhẹ, sau đó lấy ra một cái máy tính bảng rồi ném cho Lâm Tuấn.
Trên máy tính bảng là một gian phòng có đèn trắng, nhìn rất nhỏ, xung quanh là một bức tường trắng, không có trang trí gì cả, vậy có nghĩa là... nếu Lâm Tuấn muốn tìm Đường Tịnh Nghi dựa trên khung cảnh hiển thị trên máy tính bảng thì rõ ràng là điều không thể.
Ở giữa màn hình, Đường Tịnh Nghi đang bị trói vào ghế, trông vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Đường Tịnh Nghi có vẻ đang rất sợ, trong mắt cô ánh lên nỗi kinh sợ không hề che giấu...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!