Nghe thấy thuộc hạ báo tin, sắc mặt Cao Tường lộ vẻ bất ngờ, hắn vui vẻ cười lớn: "Ha ha ha, hóa ra chỉ là một tên phế vật có chút địa vị, chỉ là một tên phế vật ở rể nhà họ Đường, ha ha ha!"
Thuộc hạ thầm hiểu rõ tại sao thiếu gia nhà mình nghe được tin tức mình tìm hiểu xong lại vui vẻ như vậy, gã liền mỉm cười đắc ý, sau đó tiếp tục báo cáo với Cao Tường.
"Thiếu gia, người nọ bây giờ đang mở một phòng khám, cuộc sống rất có tính quy luật, mỗi ngày ngoại trừ lái xe đi đón vợ ra, không bao giờ rời khỏi phòng khám, cậu xem... có muốn bảo các anh em đến dạy dỗ hắn một chút không..."
"Dạy dỗ?"
Sắc mặt Cao Tường lập tức hiện lên vẻ độc ác, dường như đang gằn từng chữ một.
"Đương nhiên phải dạy cho tên phế vật kia một bài học, hôm đó trước mặt bao bạn học, hắn dám sỉ nhục tôi như vậy, còn khiến tôi suýt nữa bị kiện, bổn thiếu gia đây tất nhiên phải báo thù! Lập tức sắp xếp người, đến đập phòng khám của hắn cho tôi!"
"Vâng! Thiếu gia!"
...
Lâm Tuấn không thể nào ngờ được phòng khám nhỏ của anh lại bị người khác nhắm tới.
Có điều trước đây phòng khám bị đập nhiều lần như thế, chắc Lâm Tuấn cũng đã quen nhìn thấy cảnh phòng khám bị đập rồi, vậy nên có bị đập thêm lần nữa chắc cũng không thấy lạ.
Chỉ là...
Cao Tường dường như không có cơ hội này, bởi vì khi hắn định cho người đập phá phòng khám của Lâm Tuấn, một đám người đã tiến đến phòng khám của anh.
Nhìn thấy đám người khí thế hùng hồn đứng trong phòng khám của mình, Lâm Tuấn đang xử lý sổ sách cũng phải thở dài, trong lòng nghĩ không biết phòng khám mình lại gặp tai ương gì thôi, anh liền để sổ sách xuống, ngẩng đầu nhìn đám người kia.
"Các vị, các vị đến phòng khám nhỏ của tôi có việc gì không?"
Một người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng, chiếc áo T shirt màu trắng rộng rãi cũng không thể che được thân hình cơ bắp của ông bước ra.
"Chào cậu, tôi tên là Hạ Nhất Minh, chúng tôi đến từ thành phố Chung Nam, nghe nói ở đây có một bác sĩ có y thuật cao siêu, có thể chữa được bách bệnh nên tôi tìm đến đây, xin hỏi bác sĩ này có ở đây không?"
Cảm nhận được thành ý cùng thái độ thành khẩn của người đàn ông cao to lực lưỡng kia, Lâm Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ người đàn ông trông có vẻ hung hãn này không đến để đập phòng khám của anh, mà là đến để tìm anh khám bệnh.
Đợi đã?
Người đàn ông cao to tên Hạ Nhất Minh kia đến từ đâu cơ?
Thành phố Chung Nam?
Lâm Tuấn lập tức mừng rỡ, sắc mặt vui vẻ hơn nhiều, giọng điệu cũng khách khí hơn một chút.
"Hóa ra là người đến từ thành phố Chung Nam, mời vào, mời vào! Tôi chính là bác sĩ của phòng khám, mọi người vất vả rồi, nghe ngóng được tin tức của phóng khám nhỏ này, lặn lội từ Chung Nam xa xôi ngàn dặm đến tận Yến Kinh".
Ở Hoa Hạ ngoại trừ Đế Đô, thành phố Chung Nam cũng là một nơi có nhiều ông chủ quyền lực, là thành phố hội tụ nhân tài đỉnh cao trên mọi lĩnh vực kinh tế chính trị, nơi này cách Yến Kinh cả ngàn cây số!
Những người này có thể ở thành phố Chung Nam hỏi thăm tin tức của anh rồi chạy đến tận Yến Kinh đúng là không dễ dàng gì.
Quan trọng nhất là, nếu những người này nghe ngóng được tin tức của anh thì điều đó chứng minh thân phận của họ không hề tầm thường, nhất là sau khi nghe thấy bọn họ đến từ thành phố Chung Nam, Lâm Tuấn càng chắc chắn họ có lai lịch lớn, không chừng là một trong những ông chủ có địa vị cực cao của thành phố Chung Nam.