Cho dù Hạ Nhất Danh có hiếu thuận thế nào, cũng không thể ở lại đây chăm sóc bố mình suốt một tháng được.
Vì thế...
Nếu Hạ Nhất Danh thật sự muốn Lâm Tuấn chữa trị cho bố ông ấy, có thể sẽ lựa chọn để ông cụ Hạ ở lại phòng khám của Lâm Tuấn, thế nhưng gần đây phòng khám của anh không được yên ổn lắm, Lâm Tuấn còn không bảo đảm được an toàn của bản thân, chứ đừng nói đến ông cụ Hạ đang tiếp nhận điều trị.
“Một tháng...”
Quả nhiên, khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, Hạ Nhất Danh trầm tư rất lâu, mới chậm rãi hỏi: “Thành phố Chung Nam không gần thành phố Yến Kinh lắm, tôi không thể mỗi ngày đưa đón bố tôi đến chỗ bác sĩ Hàn điều trị”.
“Không biết phòng khám của bác sĩ Hàn có chỗ nào có thể ở không, nếu được thì tôi muốn thuê một chỗ ở đây, để bố tôi ở lại phòng khám này điều trị. Tôi sẽ quay về thành phố Chung Nam trước, mấy hôm sau xử lý mọi chuyện trong nhà xong sẽ đến thăm ông cụ”.
Hạ Nhất Danh không hổ là người thẳng thắn, gần như không che đậy, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình cho Lâm Tuấn.
Mà suy nghĩ của ông ấy cũng là tình huống mà Lâm Tuấn đã suy nghĩ trước đó.
Do đó, Lâm Tuấn không khỏi cười khổ, sau đó lắc đầu nói: “Cũng không phải là không có chỗ cho ông cụ Hạ ở, nhưng vừa rồi Hạ tiên sinh cũng đã thấy rồi đó, phòng khám của tôi gần đây không được yên ổn cho lắm, nếu để ông cụ ở lại phòng khám này, không chừng sẽ bị tôi liên lụy, thật sự không được thích hợp cho lắm...”
Chưa kể đến Cao Phương – người Hạ Nhất Danh vừa đuổi đi lúc nãy, chỉ riêng ba thiếu gia nhà họ Cố không biết sẽ đến phòng khám Lâm Tuấn gây sự lúc nào đã đủ đau đầu rồi, đến lúc đó nếu không cẩn thận sẽ liên lụy đến ông cụ Hạ, thế thì không tốt lắm.
Thực tế, Lâm Tuấn cũng rất muốn liên lụy đến nhà họ Hạ, nếu như vậy, thì Lâm Tuấn sẽ có thể mượn thế lực nhà họ Hạ để gây áp lực cho nhà họ Cố, nhưng cho dù có muốn cố gắng lôi kéo nhà họ Hạ vào ân oán giữa anh và nhà họ Cố, thì cũng không thể lợi dụng ông cụ Hạ được.
Lợi dụng một ông cụ gần một trăm tuổi để đạt được mục địch, Lâm Tuấn không thể làm được chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Lôi kéo nhà họ Hạ vào cũng không phải là không thể, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng ông cụ Hạ.
Đây là nguyên tắc làm người, cũng như giới hạn của Lâm Tuấn.
Vì vậy, khi nghe thấy suy nghĩ của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn đã nói ra những điều mà anh đang lo lắng.
Ông cụ Hạ có thể nằm ở phòng khám của anh, nhưng anh không thể bảo đảm an toàn cho ông cụ.
Điều khiến Lâm Tuấn không thể ngờ là, Hạ Nhất Danh dường như đã đoán được kết quả này, ông mỉm cười.
“Không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ Hàn gật đầu, bằng lòng dành một chỗ trong phòng khám cho bố tôi, thì anh không cần quan tâm đến vấn đề an toàn, tôi sẽ bảo A Tráng ở lại phòng khám chăm sóc cho ông cụ, đồng thời bảo vệ an toàn của phòng khám.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!