"Bố cô?", Lâm Tuấn khẽ thả chiếc thìa trên tay xuống, nghi ngờ nhìn Dương Nhược Vũ. không hiểu hỏi: "Bố cô đến gặp tôi là gì? Chẳng nhẽ định gả cô cho tôi, nhận tôi làm con rể ông ấy à?"
"Cái gì vậy! Anh nghĩ gì thế! Chẳng phải anh nhập viện sao, bố tôi đến thăm anh chút thôi, làm gì có ý gì khác..."
“Đúng là tôi nằm viện… nhưng mà…”
“Nhiều người nằm viện như vậy, sao bố cô không đi thăm người khác, cứ khăng khăng đòi đến thăm tôi là sao?”
Lâm Tuấn tò mò, nhìn Dương Nhược Vũ với ánh mắt khó hiểu.
Lời nói này cũng khiến Dương Nhược Vũ thấy mông lung.
“Sao… sao bố tôi phải đi thăm người khác chứ? Người khác với ông ấy có quen biết gì đâu…”
“Vậy tại sao bố cô lại đến thăm tôi chứ? Tôi với bố cô cũng có quen biết gì đâu, lẽ nào… cô thực sự định gả cho tôi sao? Vậy nên bố vợ mới đến thăm con rể sớm?”
“Ai chuẩn bị gả cho anh chứ? Không, không phải… chẳng phải bố tôi với anh quen biết nhau sao, sao lại không có quan hệ gì chứ…”
Quen biết?
Lâm Tuấn cau mày khó hiểu, dường như anh đã nhận ra điều gì đó, nhưng mà nhất thời không dám xác nhận, do dự một hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: “Nhược Vũ à, không phải bố cô là chủ tịch Dương đấy chứ…?”
Dương Nhược Vũ chớp mắt vô tội, vừa gật đầu vừa thừa nhận: “Đúng rồi”.
Bỏ mẹ?
Lâm Tuấn bừng tỉnh ngộ, thì ra người chăm sóc anh mấy ngày hôm nay không phải là y tá trong bệnh viện mà là…
Thiên kim tiểu thư của chủ tịch thành phố!
Ai có thể tưởng tượng ra điều này chứ!
Không biết cô này nghĩ gì nữa, đường đường là thiên kim của chủ tịch thành phố mà lại chạy đến bệnh viện làm nhân viên y tế quèn sao?
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười gian xảo, nhưng bởi vì dung nhan xinh đẹp nên sự gian xảo đó trông có phần đáng yêu.
“Hàn Chí Khiêm, có phải anh định hỏi… tại sao tôi không ở nhà hưởng thụ cuộc sống của một đại tiểu thư hay dựa vào mối quan hệ của bố tôi để tìm một công việc nhẹ nhàng mà lại đến bệnh viện làm một nhân viên y tá vất vả đúng không?”
“Không sai, đúng là tôi định hỏi thế”.
Lâm Tuấn thành thật gật đầu.
“Bởi vì… không có nguyên nhân gì cả! Tôi muốn tìm công việc của chính mình, hơn nữa tôi không muốn dựa vào danh tiếng của bố mình, như thế cho dù đi đến đâu cũng sẽ có nhiều người vây quanh, khiến tôi cảm thấy như bị theo dõi vậy, tôi thèm vào sống như thế”.
“Hiểu rồi”, Lâm Tuấn gật đầu lần nữa, sau đó tiếp tục cúi đầu và cơm: “Có thể đó là…”
“Ưu phiền của người nhiều tiền”.
“Cái gì mà ưu phiền của người nhiều tiền chứ! Hàn Chí Khiêm, đúng là cái đồ không biết dỗ dành phụ nữ!”, Dương Nhược Vũ véo tai Hàn Chí Khiêm, giận dữ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!