Sau khi Lâm Tuấn rời khỏi phòng bệnh của Tịch Ngự Hà, Đường Tịnh Nghi rời đi ngay sau đó.
Có điều Đường Tịnh Nghi không làm như những gì cô đã nói với Tịch Ngự Hà, đi tìm Lâm Tuấn, hoàn thành hiệp định giữa cô và Tịch Ngự Hà, mà sau khi rời khỏi bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh liền đi thẳng về nhà họ Đường.
Mỗi ngày bố Đường đều ngồi trong phòng khách rộng lớn uống trà, một bình trà nóng chứa chan cả ngàn hương vị, uống thế nào cũng không đủ.
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi về, tay bưng cốc trà của bố Đường khẽ dừng lại.
"Tịnh Nghi, con về rồi à..."
"Vâng".
Đường Tịnh Nghi dường như không có tâm trạng nói chuyện, cô vứt túi của mình lên ghế sô pha nơi bố Đường đang ngồi, mặt mày mệt mỏi về phòng của mình.
Bố Đường ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tịnh Nghi thì trầm ngâm hồi lâu, sau mới khẽ thở dài, cứ như quyết định điều gì đó, từ từ đến phòng Đường Tịnh Nghi, gõ cửa.
"Tịnh Nghi, con có tiện không, bố muốn nói chuyện với con".
Trong phòng không vang lên tiếng trả lời ngay lập tức, mà một lúc sau mới truyền đến giọng nói yếu ớt.
"Sao vậy, bố? Có chuyện gì để hôm khác lại nói được không, hôm nay con hơi mệt, con ngủ một lúc đã..."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt sắp khóc của con gái, bố Đường cũng chỉ có thể thở dài.
"Tịnh Nghi à, bố nghe nói tình hình gần đây của công ty rồi".
Căn phòng trở nên im lặng, dường như Đường Tịnh Nghi đã ngủ rồi.
Có điều bố Đường không rời đi, mà khẽ cúi người đứng trước cửa phòng Đường Tịnh Nghi, tự nói một mình.
"Mặc dù bây giờ bố không can dự đến chuyện công ty nữa, nhưng dù sao tập đoàn Đường Thị cũng do một tay bố gây dựng, đương nhiên bố biết tập đoàn quan trọng đến mức nào với hai bố con mình, càng biết con có bao tình cảm với tập đoàn, vậy nên..."
"Vậy nên bây giờ bố rất hiểu cảm giác của con, cũng biết gần đây con phải chịu áp lực lớn đến thế nào".
Trong phòng vẫn vô cùng yên lặng, nhưng nếu như lúc này bố Đường mở cửa phòng đi vào, ông sẽ phát hiện ra Đường Tịnh Nghi ngày thường lạnh lẽo như khối băng, cao ngạo không ai với tới, không ai dám lại gần lúc này tủi thân như một bé gái, co mình trong chiếc chăn màu hồng khóc lóc không ngừng.
Giọng nói của bố Đường lại vang lên.
"Chuyện lần này đúng là Chí Khiêm không suy xét cho nhà họ Đường, nhưng đổi góc độ khác để xem xét, khoảng thời gian này, nhà họ Đường chúng ta cũng chưa từng nghĩ cho cậu ấy, ngược lại còn nợ cậu ấy chuyện phu nhân chủ tịch thành phố, vậy nên tính đi tính lại, nhà họ Đường và Chí Khiêm vẫn nợ lẫn nhau".
"Vậy nên con đừng vì chuyện này mà trách Chí Khiêm, còn về nhà họ Tịch..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!