Mặc dù anh ta và Tịch Ngự Hà là anh em, nhưng Lâm Tuấn lại phát hiện cảm giác hai người này mang lại cho anh hoàn toàn khác nhau.
Tịch Ngự Hà chỉ là một tên công tử ăn chơi không có đầu óc, ngoài cậy vào quyền thế của nhà họ Đường tác oai tác quái thì không biết làm gì hết. Nhưng Tịch Ngự Sơn mang lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, so ra thì cảm giác Tịch Ngự Sơn khá giống với Đường Tịnh Nghi
Không phải nói Tịch Ngự Sơn vô cùng lạnh lùng, mà rõ ràng là sự trưởng thành và thận trọng do đã trải qua rất nhiều chuyện tạo nên.
Nếu Lâm Tuấn đoán không lầm, thì có lẽ rất nhiều công ty dưới tên nhà họ Tịch đều do Tịch Ngự Sơn này quản lý.
“Ngạc nhiên quá, không ngờ Hàn thiếu gia lại đích thân đến tìm tôi, không biết Hàn thiếu gia...”
Từ lúc bước vào phòng bệnh, trên khuôn mặt Tịch Ngự Sơn luôn nở một nụ cười thích thú, mà sự thích thú này ẩn chứa sự xảo quyệt khó nhận ra.
Nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
Thấy nụ cười trên khuôn mặt Tịch Ngự Sơn, Lâm Tuấn thầm bình luận trong lòng như vậy.
Sau đó, Lâm Tuấn lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Anh đã làm gì nhà họ Đường?”
Lời này khiến Tịch Ngự Sơn không khỏi sững sờ giây lát, nụ cười giả tạo trên mặt cũng biết mất, hiển nhiên anh ta không ngờ Lâm Tuấn khi gặp anh ta, ngay cả những lời chào hỏi khách sáo cũng không thèm nói, mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây.
Đến vì nhà họ Đường sao?
Tịch Ngư Sơn cảm thấy mình hình như đã nắm bắt được thứ gì đó, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ hơn.
“Hàn thiếu gia nói vậy là có ý gì? Tôi làm gì nhà họ Đường cơ chứ? Nhà họ Đường có quyền lực, sự nghiêp lớn mạnh, sao tôi có thể động vào được chứ”.
“Vậy để tôi đổi cách hỏi khác, nhà họ Tịch các người đã làm gì nhà họ Đường?”
“Câu nói này của Hàn thiếu gia thật thú vị, nhà họ Tịch chúng tôi và nhà họ Đường chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi, sao lại trở thành nhà họ Tịch chúng tôi làm gì nhà họ Đường được? Bản thân công ty nhà họ Đường có vấn đề, sao lại đổ lên đầu nhà họ Tịch chúng tôi chứ?”
“Ồ, thì ra là vậy”.
Khuôn mặt lạnh băng của Lâm Tuấn đột nhiên nở nụ cười tươi rói.
Mặc dù Tịch Ngự Sơn không nói ra bất kỳ thông tin hữu ích nào, nhưng từ nụ cười tự mãn và toan tính trên mặt Tịch Ngự Sơn, trong lòng Lâm Tuấn chắc chắn rằng chuyện nhà họ Tịch đã cố ý chèn ép nhà họ Đường chắc chắn có liên quan đến Tịch Ngự Sơn, vì vậy...
Nói sớm không bằng làm ngay, Lâm Tuấn vốn đang đứng chỗ cũ nói chuyện với Tịch Ngự Sơn, đột nhiên bùng phát, nhanh chóng vung tay như một con thỏ nhanh nhẹn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!