“Có phải anh rất tò mò vừa rồi tôi đã làm gì anh đúng không?”
Vẻ mặt Tịch Ngự Hà u ám gật đầu, từ phản ứng của Lâm Tuấn, anh ta đã bắt được điểm yếu của anh chính là nhà họ Đường, anh ta còn tưởng bản thân đã hoàn toàn nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện lần này, nhưng ai ngờ...
Lâm Tuấn lại không hề làm theo lẽ thường, đột nhiên phá vỡ quyền chủ động của anh ta.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lâm Tuấn lại vang lên bên tai anh ta.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là bắn mấy cây châm kích thích vào mấy cái huyệt vị trên người của anh thôi, nếu kích vào từng huyệt riêng biệt thì cũng không có chuyện gì, nhưng theo nghiên cứu của tôi phát hiện... nếu kích thích mấy huyệt vị cùng một lúc, cơ thể người sẽ rơi vào trạng thái tê liệt, còn về bộ phận tê liệt thì nó cũng có liên quan đến vị trí huyệt vị bị kích thích".
“Nói thật cho anh biết nhé, Tịch Ngự Hà chính là bị bại liệt như vậy đó”.
“Anh...”
Nghe thấy lời Lâm Tuấn nói, dường như Tịch Ngự Sơn cảm nhận được điều gì đó, anh ta trợn trừng mắt.
Đôi mắt luôn mang ý cười đó đột nhiên lại lóe lên sự sợ hãi, so với đôi mắt cười giả dối ngày thường thì sự sợ hãi đó vô cùng chân thật.
“Rốt cuộc anh đã làm gì tôi!”
Tịch Ngự Sơn định đẩy Lâm Tuấn nhưng anh ta bỗng nhận ra cơ thể của mình không còn chút sức lực.
Cho dù là tay, chân hay là các bộ phận khác trên cơ thể, ngoại trừ phần đầu ra, hầu như cơ thể của anh ta đã hoàn toàn mất cảm giác!
Việc duy nhất mà Tịch Ngự Sơn có thể làm bây giờ đó là nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt phẫn nộ, đồng thời dùng cái miệng yếu ớt bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với Lâm Tuấn.
“Đã làm gì sao?”, nét cười trên gương mặt Lâm Tuấn càng rạng rỡ: “Không phải lúc nãy tôi đã nói với anh rồi sao, chỉ là kích thích huyệt vị khiến cơ thể sinh ra phản ứng đặc biệt, khiến anh không thể nào kiểm soát được cơ thể mà thôi, xét về góc độ y học mà nói, đó gọi là... mất kiểm soát tính ngăn chặn của thần kinh?”
“Chắc là vậy, dù sao thì đây cũng là nghiên cứu của một mình tôi”.
“Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở anh rằng mấy cây kim châm tôi vừa chọc vào huyệt vị trên cơ thể anh sẽ để lại những vết thương nhỏ như lỗ chân lông trên cơ thể, hơn nữa tôi đã rút hết mấy cây kim đấy ra rồi, nói cách khác với kỹ thuật khoa học hiện giờ thì không thể nào kiểm tra ra được bất kỳ dấu vết vào trên cơ thể của anh”.
“Vậy nên... chỉ cần tôi không thừa nhận, anh sẽ không thể nào đổ tội cho tôi chuyện Tịch Ngự Hà bị tàn phế được, cho dù tất cả mọi người đều biết rõ chuyện này là do tôi làm thì anh cũng không thể nào bắt tôi đến đồn cảnh sát được”.
Kiếp trước Lâm Tuấn đã mất gần mười năm mới hoàn thiện xong một nghiên cứu chấn động giới y học, nhưng đáng tiếc là anh chưa kịp công bố nghiên cứu đấy thì đã đến kiếp này rồi, những gì Lâm Tuấn đang sử dụng hiện giờ chính là thành quả của nghiên cứu đó.
Về thành quả của nghiên cứu đấy, đơn giản mà nói là sự kết hợp hoàn hảo giữa Đông y và Tây y.
Giải thích một cách đơn giản đó là thông qua việc kích thích một vài huyệt vị cộng thêm sự bổ trợ của thuốc uống từ đó có thể điều trị bệnh trên cơ thể hoặc là khiến cơ thể người đó sinh ra phản ứng khác, ví dụ như...
Ngăn chặn trung tâm thần kinh khiến người đó mất đi sự kiểm soát đối với chính cơ thể mình.
Kim châm mà Lâm Tuấn luôn mang bên người không phải là loại kim châm châm cứu bình thường mà là kim đã được tẩm thuốc đặc biệt! Những cây kim này có thể dùng để cứu người hoặc là làm tàn phế một người!