Chỉ mới chợp mắt một lát, vừa tỉnh dậy chưa được hai phút thì bố Đường đột nhiên nói với Đường Tịnh Nghi Lâm Tuấn đã đến tìm Tịch Ngự Sơn, vậy nên cô mới vội vàng chạy tới chỉ vài phút sau khi Lâm Tuấn đến trước cửa phòng bệnh của Tịch Ngự Sơn tại bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Sau đó chính là cảnh tượng này....
Đường Tịnh Nghi nghĩ có khi cô phải mạo hiểm đắc tội với người nhà họ Tịch để đưa Lâm Tuấn ra khỏi phòng bệnh của Tịch Ngự Hà, dù gì bố Đường cũng đã nói rõ cho cô biết Lâm Tuấn đã biết gần hết những gì người nhà họ Tịch làm với nhà họ Đường, vậy nên mục đích anh đi tìm Tịch Ngự Hà là điều không hề đơn giản.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng ...
Khi cô đi theo Lâm Tuấn đến phòng của Tịch Ngự Hà thì lại nhìn thấy cảnh này.
"Tôi... có chuyện muốn tìm anh".
Đường Tịnh Nghi vốn muốn nói cô đi cùng Lâm Tuấn, nhưng đột nhiên cô chợt nhận ra câu nói đó có lẽ sẽ khiến Lâm Tuấn hiểu lầm, vì vậy cô mới vội vàng nói khác đi.
"Tìm tôi có gì không?"
Trên mặt Lâm Tuấn lộ ra một nụ cười khó hiểu, anh nhìn Đường Tịnh Nghi đang đứng do dự ở cửa phòng bệnh, sau đó quay đầu nhìn Tịch Ngự Sơn đã hồi phục bên cạnh, như thể hiểu ra điều gì đó rồi cười nhẹ.
Sau đó Lâm Tuấn chắp tay vái về phía Tịch Ngự Sơn để chào tạm biệt: "Tịch thiếu gia, nếu Tịnh Nghi đã có chuyện muốn bàn, vậy tôi không quấy rầy Tịch Ngự Hà nghỉ ngơi nữa, nếu có thời gian thì chúng ta nói chuyện sau nhé".
"Anh Hàn, anh cứ bận việc của mình trước đi, nếu có thời gian tôi sẽ gọi cho anh".
"Tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi về trước đây Tịch thiếu gia”.
"Phiền anh quá, anh Hàn”.
Đường Tịnh Nghi thấy Lâm Tuấn vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bệnh mà không thèm nhìn lại.
Nhưng trước khi rời đi, Lâm Tuấn vẫn không quên quay người lại cười nói với Tịch Ngự Sơn: "À, Tịch thiếu gia, tôi nên nhắc nhở anh một chút, dạo này nên chú ý sức khỏe của mình, nếu không thì có ngày cũng sẽ bị giống như em trai Tịch Ngự Hà của mình đấy, nhớ nhé...”
Uy hiếp, rõ ràng là đang uy hiếp.
Lâm Tuấn hoàn toàn không để cho Tịch Ngự Sơn có chút mặt mũi nào, rõ ràng là đang uy hiếp anh ta, đừng nói là Tịch Ngự Sơn, ngay cả Đường Tịnh Nghi vốn không biết chuyện gì xảy ra hình như cũng đã đoán ra được gì đó, vậy nên cô mới nhìn sang Lâm Tuấn với vẻ ngạc nhiên.
“Cảm, cảm ơn anh Hàn đã quan tâm”, Tịch Ngự Hà thận trọng đáp.
Vẻ mặt lo lắng đó giống hệt như học sinh nhìn thấy cô giáo vậy, anh ta thật sự cảm thấy sợ hãi.
Nhưng điều khiến cho Tịch Ngự Sơn khó chịu nhất lúc này không phải là lời đe dọa của Lâm Tuấn mà là việc anh ta chỉ biết tức giận mà không dám lên tiếng phản bác lại Lâm Tuấn, đây là điều làm cho Tịch Ngự Sơn cảm thấy mình như đang bị phế thêm lần nữa, chỉ có thể im lặng nhìn Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi rời khỏi.
Cho đến khi xác nhận Lâm Tuấn đã thực sự rời đi, nụ cười trên mặt Tịch Ngự Sơn mới dần biến mất rồi trở nên vô cùng xấu xí.
"Hàn Chí Khiêm..."