“Bệnh nhân sắp được đưa đến phòng cấp cứu rồi, các vị bác sĩ hãy chuẩn bị sẵn sàng cho ca phẫu thuật!”
Lúc này Lâm Tuấn và mấy vị bác sĩ khác mới dừng cuộc trò chuyện, lần lượt đeo khẩu trang và gang tay trắng lên, tiến thành lần khử trùng cuối cùng trước khi ca phẫu thuật bắt đầu.
Năm phút sau, dưới cái nhìn chăm chú của mấy bị bác sĩ, bao gồm cả Lâm Tuấn, xe cáng y tế cuối cùng cũng được đẩy vào phòng cấp cứu.
“Tiếp hành khử trùng cho bệnh nhân!”
Ngay khi ông cụ Ngô được đẩy vào, Lâm Tuấn đã hô lên một tiếng.
Sau đó, một số bác sĩ khác đã vô cùng cẩn nhận đưa ông cụ Ngô ra khỏi cáng xe rồi đẩy vào phòng khử trùng được xây dựng trong phòng phẫu thuật.
Khoảng chưa đầy hai phút sau, ông Ngô – người đã bất tỉnh vì quá đau, được đặt lên bàn mổ.
“Đèn soi phẫu thuật”.
“Máy điện tim!”
“Máy thở...”
Có lẽ số ca phẫu thuật Lâm Tuấn làm bác sĩ chính chưa nhiều, nhưng so với các bác sĩ đang ở trong phòng bệnh, y thuật của Lâm Tuấn lại vô cùng tốt, cũng tương đối quen thuộc với quy trình phẫu thuật.
Các mệnh lệnh có trật tự liên tục ban ra, trông khá có tư chất của một bác sĩ danh tiếng.
Nếu không phải biết trước bác sĩ phẫu thuật chính lần này là Lâm Tuấn, có lẽ không ai có thể ngờ rằng, người bác sĩ đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng trong phòng phẫu thuật này, chính là đại thiếu gia nhà họ Hàn- người được xưng là phế vật số một thành phố Yến Kinh.
“Gây mê!”
“Dao phẫu thuật!”
“Nhíp!”
“Bông cầm máu y tế!”
Bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này là Lâm Tuấn, những bác sĩ khác cũng có kinh nghiêm vô cùng phong phú, nhưng trong quá trình phẫu thuật này, họ đều chỉ là trợ lý mà thôi.
Người thật sự cần dùng dao phẫu thuật để hoàn thành ca phẫu thuật này là Lâm Tuấn.
Vì vậy...
Theo từng câu lệnh được ban ra, lần lượt từng chiếc công cụ được truyền qua các trợ lý, cuối cùng đặt lên tay Lâm Tuấn.
Dao phẫu thuật, nhíp, bông cầm máu...
Dao dính máu, bỗng y tế chuyên dụng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!