“Chú Ngô đừng khách sao, ca phẫu thuật thành công tất nhiên không phải là công sức của một mình cháu, các bác sĩ khác cũng rất vất vả, bao gồm cả những y bác sĩ tham gia vào công tác chuẩn bị cũng có công lao”, Lâm Tuấn khiêm tốn nói.
Vừa dứt lời, một giọng nói khác trong phòng đột nhiên vang lên.
“Bác sĩ Hàn nói rất đúng, ca phẫu thuật lần này thành công đều là công lao của tất cả mọi người, chút nữa quay về, tôi sẽ sắp xếp một cuộc hội nghị, để tập trung biểu dương và khen thưởng các bác sĩ đã tham gia vào ca phẫu thuật lần này!”
Lâm Tuấn lúc này đột nhiên phát hiện, thì ra viện trưởng cũng đang ở trong phòng bệnh.
Nhưng những lời của viện trưởng, lại khiến Lâm Tuấn không nhịn được cười...
Lời nói của viện trưởng rõ ràng là sợ Lâm Tuấn sẽ vơ hết công lao chữa bệnh cho ông cụ Ngô, vậy nên ông ta vội vàng tiếp lời Lâm Tuấn, chia sẻ công lao phẫu thuật thành công cho tất cả các bác sĩ tham gia hỗ trợ.
Mặc dù Lâm Tuấn vẫn chiếm phần lớn công lao nhưng cũng đủ để ông cụ Ngô nhận ra người cống hiến cho cuộc phẫu thuật lần này của ông ấy không chỉ có một mình Lâm Tuấn mà còn có các bác sỹ khác trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Thực tế thì lời của viện trưởng không hề sai, kế hoạch chung và chi tiết của cuộc phẫu thuật lần này đa phần đều dựa vào công sức của một mình Lâm Tuấn, nhưng các bác sỹ trong bệnh viện cũng giúp đỡ rất nhiều, vậy nên cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô thành công cũng nhờ một phần công lao của bọn họ.
Chính vì nguyên nhân đó nên Lâm Tuấn mới không nói thêm gì nữa, sau khi viện trưởng vừa dứt lời, anh cười nhạt rồi gật đầu đồng ý.
Ông cụ Ngô cũng hiểu ý của viện trưởng, vậy nên sau khi ông ta nói xong, ông cụ Ngô liền phá lên cười, cởi mở nói: “Viện trưởng Giang nói phải, cuộc phẫu thuật lần này của tôi thành công không chỉ là công lao của một mình Tiểu Khiêm, còn có công lao của tất cả các bác sỹ tham gia hỗ trợ nữa, vậy nên nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đích thân cảm ơn bọn họ…”
Nói đến đây ông cụ Ngô đột nhiên chuyển chủ đề.
“Nhưng nói gì thì nói, công lao chủ yếu vẫn là của Tiểu Khiêm, tôi đã nghe nói đến độ khó và phức tạp của cuộc phẫu thuật lần này, nếu như đổi thành bác sỹ khác, hiếm ai có thể hoàn thành được cuộc phẫu thuật này, nhưng mà Tiểu Khiêm đã thành công, y thuật của cậu ấy thực sự khiến người ta thán phục”.
Ông cụ Ngô vừa dứt lời, mọi người trong phòng lập tức hùa theo.
“Đúng vậy, ông cụ Ngô nói đúng, cuộc phẫu thuật lần này nếu như không có bác sỹ Hàn, e rằng không ai có thể hoàn thành được, dù sao thì độ khó và độ phức tạp của cuộc phẫu thuật này thực sự quá cao, rất ít người có thể thực hiện được, thậm chí còn không dám thử thách”.
“Bác sỹ Hàn đúng là xuất thần, vừa đẹp trai, y thuật lại cao siêu như thế”.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, bác sĩ Hàn à cậu có biết bệnh của ông cụ Ngô đã quấy rầy ông ấy bao nhiêu năm rồi không, ông ấy đã tìm kiếm rất nhiều danh y nhưng tất cả đều bó tay, không ngờ cậu lại có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, đúng là lợi hại”.
“Cảm ơn đã khen”.
“Quá khen rồi, quá khen rồi…”
Lâm Tuấn cảm ơn những lời khen có cánh dành cho mình.
Giọng nói của ông cụ Ngô đột nhiên vang lên, cắt ngang sự hùa theo của đám đông.
“Tiểu Khiêm à, đến đây, chú giới thiệu cho cháu một vài người có mặt ở đây”.
“Đầu tiên là