Lâm Tuấn nhớ người này tên là Chu Hướng Dương, xem ra có quan hệ khá tốt với ông Lưu.
Nghe hai người nói vậy, Lâm Tuấn cũng đoán ra được, quả nhiên ông cụ Ngô không phải lãnh đạo ở thành phố Yến Kinh mà chức vụ còn cao cấp hơn thế, cho dù là chủ tịch thành phố Yến Kinh cũng không thể nào so sánh được.
Nhưng mà tất cả điều này không liên quan đến Lâm Tuấn, trong mắt anh giữa anh và ông cụ Ngô chỉ đơn thuần là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân mà thôi, anh hỏi thân phận của ông ấy chỉ vì thấy tò mò, trên thực tế nếu như không nhờ chủ tịch Dương thì có lẽ cả đời này Lâm Tuấn cũng không thể nào gặp được ông cụ Ngô.
Lúc này ông cụ Ngô cười nói: “Tiểu Khiêm à, đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn, chú Ngô chỉ là một cán bộ vô sản bình thường mà thôi, cái gì mà chú đến là bọn họ thất nghiệp hết, chú làm gì có sức đảm nhiệm nhiều công việc như thế chứ”.
“Ha ha ha, ông cụ Ngô đúng là biết nói đùa, nếu ông chỉ là một cán bộ bình thường, vậy thì đám người chúng tôi còn bình thường hơn, bình thường đến nỗi người đi đường không ai nhận ra ấy…”
“Thực ra ông cụ Ngô nói không sai, các cán bộ chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, ngày cơm ba bữa, phải ăn uống ngủ nghỉ…”
Có vẻ nhận ra được tâm trạng tốt của ông cụ Ngô nên bầu không khí trong phòng bệnh liền trở nên vui vẻ, mọi người đều tiếp lời ông ấy, trò chuyện vui đùa với nhau.
So với đám người trung niên thân phận đặc biệt ở trong phòng thì Lâm Tuấn chỉ muốn nói một câu rằng bản thân anh mới là tầng lớp bình thường nhất chứ?
Nhưng mà Lâm Tuấn không hề nói câu đấy ra ngoài, mà chỉ cười lịch sự, lắng nghe cuộc trò chuyện của các ông lớn với ông cụ Ngô.
Bởi vì Lâm Tuấn chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô nên các nhân vật lớn trong phòng bệnh đều nể mặt ông cụ, thi thoảng lại nhắc đến anh trong cuộc nói chuyện, hỏi thăm anh vài câu để anh tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, thậm chí ngay cả ông cụ Ngô cũng thi thoảng nói với anh vài câu.
Lâm Tuấn luôn mỉm cười lịch sự trước những câu hỏi của các nhân vật lớn, dùng câu từ thích hợp đáp lại.
Điều này khiến các nhân vật lớn rất bất ngờ, ngoài việc khâm phục y thuật cao siêu của Lâm Tuấn, trong lòng họ cũng âm thầm thán phục anh.
Mặc dù không ai nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ, đó là cậu trai trẻ này có tài làm chuyện lớn.
…
Nói là hỏi thăm ông cụ Ngô, nhưng thực tế bọn họ đến để gặp mặt ông ấy, ra mặt tượng trưng hỏi thăm mà thôi.
Sau khi đến phòng bệnh của ông cụ Ngô, đa phần Lâm Tuấn chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của các nhân vật lớn, anh rất ít khi nói, một là do anh không biết mình nên nói gì vậy nên cứ im lặng thì hơn.
Nguyên nhân thứ hai đó là anh hoàn toàn không thuộc trong vòng quyền quý của các nhân vật lớn ở thành phố Yến Kinh, vậy nên không có chung tiếng nói với họ, thực tế là không có gì để nói, giữ im lặng cũng là điều bình thường.
Thời gian từ từ trôi qua, sau một hồi trò chuyện vui vẻ với nhau, bọn người đều lần lượt rời khỏi phòng bệnh với lý do để ông cụ Ngô tĩnh dưỡng.
Lâm Tuấn định rời đi cùng các nhân vật lớn này, nhưng mà chưa kịp nhấc chân thì bị ông cụ Ngô gọi lại.
“Tiểu Khiêm, cháu đừng đi vội, ở lại trò chuyện với chú đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!