Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Vậy nên Lâm Tuấn mới cười khẩy một tiếng.  

 

"Cậu của cậu sao? Nhà họ Trương à? Thực xin lỗi, tôi không quen, hôm nay tôi lấy chắc mảnh đất này rồi, còn về phần cậu..."  

 

Lâm Tuấn cười nhếch mép nhìn về phía Trương Văn Liệt, khiến anh ta không khỏi rùng mình.  

 

Trương Văn Liệt lùi lại hai bước, giống như chợt nhận ra Lâm Tuấn đang định làm gì đó, anh ta nhìn bằng ánh mắt sợ hãi nói: "Cậu, cậu định làm gì! Tôi báo cho cậu biết, tôi là thiếu gia nhà họ Trương đấy! Nếu dám làm gì tôi thì cậu đừng mong sống được ở thành phố Yến Kinh này!”  

 

Trong lúc Trương Văn Liệt đang hoảng sợ, Lâm Tuấn bỗng tiến lên hai bước, ghé vào tai Trương Văn Liệt, nhẹ giọng nói, âm thanh đủ để hai người nghe thấy.  

 

"Làm gì cậu sao? Tôi không có hứng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu...", Lâm Tuấn nhìn sang mấy vệ sĩ mặc đồ đen đang vây quanh rôi cười nhẹ: "Nhóc con vắt mũi chưa sạch thì đừng có mà động đến phụ nữ, nếu không sẽ phải mất đi một số khả năng đó, sau này không nối dõi tông đường được thì khổ, vậy thì sẽ buồn lắm đấy... "  

 

Nói xong, Lâm Tuấn còn chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của người thanh niên kia, liền xoay người rời đi.  

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Văn Liệt, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai anh ta.  

 

"Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Hàn Chí Khiêm, là một bác sĩ chuyên nghiệp, chuyên điều trị các bệnh nan y".  

 

Nhìn thấy bóng lưng Lâm Tuấn rời đi, Trương Văn Liệt sững người hồi lâu, dường như bỗng nhận ra điều gì đó, anh ta đẩy người vệ sĩ mặc áo đen đang đứng trước mặt sang một bên rồi vội vàng chạy ra ngoài.  

 

...  

 

Trên đường trở về nhà họ Đường, bố Đường thở dài nói với Lâm Tuấn: "Tiểu Khiêm à, vừa rồi con không nên chọc tức cậu thiếu gia đó".  

 

Lâm Tuấn cười khinh: "Chọc tức cậu ta thì sao chứ? Chỉ là nhà họ Trương thôi mà? Có gì phải sợ..."  

 

Bố Đường liếc nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt phức tạp, sau đó giải thích: "Tiểu Khiêm, bố nghĩ mình cần phải giải thích cho con hiểu về sự tồn tại của nhà họ Trương ở thành phố Yến Kinh, tuy nói răng tứ đại gia tộc là như nhau, nhưng so với nhà họ Tịch Đường thì nhà họ Trương mới là bá chủ thực sự ở thành phố Yến Kinh”.  

 

"Nếu không phải do nhà họ Trương không cố ý trấn áp nhà họ Tịch Đường thì chắc bây giờ bọn họ đã là gia tộc duy nhất trong tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh rồi”.  

 

"Là bá chủ thực sự của thành phố Yến Kinh..."  

 

Ánh mắt Lâm Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự mình lẩm bẩm: "Cho dù có là bá chủ của thành phố Yến Kinh thì sao? Chỉ cần có người bị bệnh thì cậu ta cũng sẽ phải tới cầu xin con thôi..."  

 

 

 

"Bố!"  

 

Trong biệt thự, một thanh niên vội vàng đẩy cửa phòng sách, hốt hoảng chạy vào.  

 

Bên trong phòng sách có một người đàn ông trung niên với mái tóc hơi bạc trắng hai bên thái dương, trên khuôn mặt trang nghiêm vẫn đang chăm chú cầm bút viết, ngay khi nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của chàng thanh niên, người đàn ông trung niên mới hơi nhướng mày.  

 

"Liệt Nhi, không phải bố đã dặn con phải luôn bình tĩnh hay sao, gấp gáp cái gì đó? Con không còn nhỏ nữa đâu, coi mà đi họ hỏi mấy chị kia kìa, trưởng thành lên?”  

 

Nếu là bình thường thì Trương Văn Liệt nhất định sẽ cúi đầu im lặng chịu sự khiển trách của bố mình, nhưng lần này thì không, anh ta vẫn vội vàng nhìn người đàn ông trung niên đang luyện thư pháp rồi nói: "Bố! Con vừa gặp một người..."  

 

Người đàn

 

Nhấn Mở Bình Luận