Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao thủ hồi sinh - Lâm Tuấn

 Vừa tới Đường Vân Quán thì chuông điện thoại của Lâm Tuấn vang lên, Lâm Tuấn bỏ điện thoại ra xem thì ra là nhân viên tu sửa gọi cho anh.  

 

Lâm Tuấn khẽ giơ tay làm dấu với ông chủ Đường Vân Quán Tiêu Phương tỏ ý muốn nghe điện thoại rồi vội bước ra khỏi Đường Vân Quán.  

 

Cuộc gọi vừa được kết nối, một giọng nói vô cùng hoảng loạn cất lên.  

 

"Ông, ông chủ! Anh mau qua phòng khám xem đi! Phòng khám của anh…"  

 

"Có chuyện gì vậy?"  

 

Một dự cảm không lành chợt dâng lên trong lòng Lâm Tuấn.  

 

Sau đó lại nghe thấy giọng nói hớt hải từ đầu dây bên kia: "Ông chủ, phòng khám của anh bị người ta phá nát rồi!"  

 

Bị người ta phá nát?  

 

Lâm Tuấn ngây người hỏi: "Là sao?"  

 

Lâm Tuấn không kịp phản ứng đầu dây bên kia nói phòng khám của anh bị người ta phá nát có nghĩa là sao.  

 

"Anh vừa rời đi được một lúc thì có một đám côn đồ cầm theo vũ khí xông thẳng vào đây hỏi ông chủ đâu rồi đập phá một trận, bàn ghế tủ kệ gì đó đều bị đập hết ra rồi, bây giờ phòng khám giống như bãi chiến trường rồi đó, anh mau qua đây xem đi!"  

 

Bây giờ Lâm Tuấn mới hiểu ra là có người đến phòng khám của anh gây chuyện.  

 

Một tia lạnh lùng lướt qua đôi mắt của Lâm Tuấn, Lâm Tuấn bình tĩnh nói với đầu dây bên kia.  

 

"Mọi người đợi tôi một chút, tôi quay về ngay đây…"  

 

Nói xong Lâm Tuấn cúp máy rồi rảo bước vào trong Đường Vân Quán, cười ngượng nói với Tiêu Phương: "Chú Tiêu, cháu có chút việc gấp, chuyện dược liệu và khám bệnh cho Tiểu Vân để vài hôm nữa rồi nói tiếp, cháu đi trước đây!"  

 

Chưa đợi Tiêu Phương lên tiếng thì Lâm Tuấn đã vội vàng lên xe rồi rời đi…

 

"Tịch thiếu gia, chuyện anh giao tôi đã làm xong rồi, bước tiếp theo anh có gì dặn dò không?"  

 

Trong một con hẻm nhỏ trong thành phố Yến Kinh nhộn nhịp, một tên vạm vỡ xăm đầy mình có khuôn mặt dữ tợn ngậm một điếu thuốc đang nói với chiếc điện thoại trong tay.  

 

Sau tên vạm vỡ kia là một đám côn đồ thằng thì đứng thằng thì ngồi nhốn nháo om sòm như cái chợ.  

 

Mấy người nhân viên tu sửa phòng khám cho Lâm Tuấn mà ở đây thì chắc chắn liếc mắt qua đã có thể nhận ra đám này chính là đám côn đồ đã đập phá phòng khám của Lâm Tuấn.  

 

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Làm xong rồi à? Vương Cương tốc độ ra tay của anh cũng nhanh đấy, thế nào rồi? Có gặp tên khốn đó trong phòng khám không?"  

 

Tên côn đồ tên Vương Cương kia nhếch mép rồi nói với giọng nịnh nọt: "Chuyện của Tịch thiếu gia giao cho, anh em tôi phải hoàn thành với tốc độ nhanh nhất chứ, nhưng tiếc là không gặp tên khốn chọc giận Tịch thiếu gia ở đó, nên không thể chặt bỏ hai chân của hắn theo lời anh được, nhưng…"  

 

"Nhưng cái gì?" Tịch Ngự Sơn lạnh lùng nói.  

 

Vương Cương vội vàng trả lời: "Hôm nay anh em tôi đã đập nát cả căn phòng mà mấy hôm nay tên khốn đó vất vả sửa sang thành bãi chiến trường, nội thất trong phòng toàn đồ mới cả, cho dù lần này không thể chặt hai chân của tên khốn đó cũng đủ làm hắn khổ sở rồi, dù gì đồ trong căn phòng đó cũng toàn đồ đắt tiền…"   

 

Tịch Ngự Sơn im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng nói: "Làm tốt lắm, mấy người không để lại chứng cứ gì liên quan đến tôi đấy chứ? Các người làm ăn có gọn gàng không đấy?"  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận