Sau khi video kết thúc, trên mặt Lâm Tuấn nở nụ cười lạnh lẽo, nheo mắt nói: “Có thể tìm ra tung tích của đám người đó trong thời gian ngắn như vậy, anh Lưu đã vất vả rồi, vô cùng cảm ơn anh”.
“Bác sĩ Hàn khách sáo rồi...”
Sau khi nói chuyện vài câu, Lâm Tuấn lại quay sang Trương Lâm Trạch nói: “Ông Trương, vừa rồi ông đã ghi lại vị trí nhà kho chưa? Không biết bây giờ ông có tiện không, nếu được, thì thì mong ông hãy đem người đến đó, bắt đám kia về quy án...”
“Nếu được thì tôi cũng muốn đi theo, tôi có chuyện muốn hỏi đám người đó...”
Lần này đến bộ giao thông, Trương Lâm Trạch đem theo hơn chục lính giỏi, mặc dù không nhiều bằng đám người đập phá phòng khám Lâm Tuấn, nhưng bọn họ có vũ khí chính quy, việc bắt giữ hơn hai mươi tên côn đồ kia là một chuyện vô cùng đơn giản.
Do đó, Trương Lâm Trạch liền vỗ bàn nói: “Tất nhiên là được, tôi đã đưa anh em đến rồi, chỉ cần cậu nói một câu, là có thể xuất phát bất cứ lúc nào, bắt đám vô pháp vô thiên đập phá phòng khám bác sĩ Hàn kia về quy án”.
“Được, vậy phiền ông Trương rồi!”
Nói rồi, Lâm Tuấn liền đi theo Trương Lâm Trạch và đàn em của ông ấy, lái xe đến vị trí nhà kho kia.
Nhưng trước khi rời đi, Lưu Phương Nghị đã đưa cho Trương Lâm Trạch một chiếc máy bộ đàm, nói: “Đội trưởng Trương, tôi sẽ giúp bọn ông giám sát động tĩnh của đám người kia, có tình huống gì tôi sẽ thông báo với bọn ông ngay, chúng ta giữ liên lạc”.
“Ok, giữ liên lạc”.
Cầm lấy máy bộ đàm Lưu Phương Nghị đưa cho, Trương Lâm Trạch và Lâm Tuấn cùng đàn em nhanh chóng rời khỏi bộ giao thông.
Một cuộc hành động bắt giữ nhanh như chớp được triển khai chỉ trong vài câu nói của Lâm Tuấn...
Trong một kho hàng ở khu ngoại ô thành phố Yến Kinh, Vương Cương mặt mày rạng rỡ, nằm trên sofa nhìn điện thoại cười ngu.
Trên màn hình điện thoại là số dư tài khoản với một dãy số không dài dằng dặc.
Năm mươi nghìn, Vương Cương sao có thể ngờ hôm nay mình chỉ đưa anh em đi đập một phòng khám mới tu sửa xong được mấy ngày, không có kẻ chống lưng, mà dễ dàng kiếm được một khoản tiền đủ để gã phung phí.
"Quả nhiên với đám cậu ấm nhà giàu lắm tiền này, tiền chả là cái gì cả...”
Gã cảm thán đứng dậy, vừa trợn mắt nhìn đám đàn em đứng bên đang đánh bài chơi điện thoại, vừa cười toét miệng.
"Các anh em, hôm nay anh em vất vả rồi, tí nữa đợi trời tối, chúng ta cùng đi đến quán bar uống rượu, sau đó kiếm mấy em chơi cho đã, hôm nay, tôi mời!"
Vương Cương vừa dứt lời, mấy tên đàn em đang ngớ người trong kho hàng lập tức hoan hô.
"Anh Vương uy phong!"
"Sướng ghê, em đang chán không có chuyện gì để làm đây, đang muốn ra ngoài tìm gái, vừa hay anh Vương lại bảo đưa chúng ta đi chơi, quá sướng! Cảm ơn anh Vương!"
"Ở bên anh Vương kiếm cơm đã lâu, ngày ngày được ăn sung mặc sướng, đã thế anh còn đưa chúng ta đi chơi gái, quả là đã".
"Không sai, đi theo anh Vương đúng là quyết định sáng suốt nhất đời em..."
"Ha ha ha, Lão Nhị thiệt rồi , ban nãy bảo ở đây chán, nên chạy ra ngoài tìm gái, nếu như cậu ta biết những gì ban nãy anh Vương nói, chắc sẽ hối hận đến xanh mặt, điên cuồng chạy về cho mà xem!"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười lớn xen lẫn mấy lời nịnh nọt, Vương Cương vui vẻ mỉm cười xua tay, ý bảo mọi người yên lặng, đám đàn em lập tức thức thời ngậm chặt miệng, lẳng lặng nhìn Vương Cương, chờ gã nói tiếp.