Cận Vô Trần hai tay mở rộng, định ra tay thì Diệp Thiên bật cười.
“Trưởng lão truyền công của Võ Đương Sơn sao?”
Cậu nhếch miệng cười, đưa một ngón tay ra.
“Nếu ông có thể tiếp được một chưởng của tôi mà không bị thương thì coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”
Cậu vừa dứt lời thì khẽ tung ra một chưởng.
Trong nháy mắt, sấm chấp đùng đùng nổi lên.
Diệp Thiên vừa dứt lời đã tung một chưởng ra. Chưởng đánh này nhìn có vẻ mềm xèo giống như đang thổi gió vậy.
Nhưng trong nháy mắt, trước mặt mấy người Liễu Linh Lung lại xuất hiện một vùng sáng chói, cả không gian bên trong thiền viện bỗng xuất hiện một con đường hình ống to lớn giống như vừa bị thứ gì đó tạo nên vậy.
Cận Vô Trần vốn tỏ ra thản nhiên thì bây giờ tái mặt, chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh ập tới giống như một cơn trấn nhiếp không thể nào phá hủy.
Ông ta thất kinh. Một người trẻ như Diệp Thiên, nhìn chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?
Cùng với sự sợ hãi, ông ta vận chân khí, xuất ra một chưởng cùng lúc với mong muốn có thể đỡ được chưởng đánh của Diệp Thiên.
“Ầm!”
Tiếng chấn động vang lên, cả ngôi chùa Cửu Long rung chuyển, rất nhiều du khách không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ tỏ ra khó hiểu.
Bên trong thiền viện, một bóng hình lao ra, giống như là một quả bom được bắn lên không trung, chân đập vào không khí không ngừng nghỉ, tạo ra những đợt nổ khí ầm ầm.
Căn phòng thiền không bị thiệt hại gì. Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều đơ người, không dám tin.
May mà Thi Tú Vân đã có sự chuẩn bị nếu không cũng sẽ bị dọa hết hồn. Mặc dù bà biết Diệp Thiên một mình quét sạch mười một vị siêu phàm ở vùng biển phía Nam nhưng dù sao đó cũng là do Diệp Tinh miêu tả, như vậy thì sao có thể chấn động và chân thực giống như được tận mắt chứng kiến thế này chứ.
Giang Vân Thiển chắp tay sau lưng, trước đó còn cảm thấy nắm chắc phần thắng, tự tin vô cùng thì bây giờ chỉ còn lại sự thất kinh, không dám tin.
Cận Vô Trần là cao thủ siêu phàm của hai mươi năm trước. Mười năm trước đã được liệt vào vị trí số mười trong bảng xếp hạng cao thủ, tu vi đã đạt tới siêu phàm á thần. Cậu ta thấy đối phó với một tên tiểu bối như Diệp Thần thì chỉ cần chạm nhẹ là đã khiến đối phương tan thành mây khói rồi.
Vậy mà kết quả thì Cận Vô Trần lại bị một chưởng đánh bay ra khỏi thiền viện. Ngược lại, Diệp Thiên không hề bị thương tổn gì, vẫn cứ ngồi y nguyên trên bồ đoàn.
Trong đầu cậu ta đột nhiên hiện lê một cái tên. Lúc này gió nổi lên bên ngoài cửa, kèm theo âm thanh tức giận như sầm rền vọng tới.
“Cậu rốt cuộc là ai!”
Giọng nói giống như bom nổ, như sét đánh giữa trời xanh khiến cho tất cả những người có mặt ở chùa Cửu Long đều nghe rõ mồn một.
Không ít du khách ngước lên nhìn và tái mặt.
Chỉ thấy trên không trung, một ông cụ mặc đạo bào, hai ống tay bay phần phật đang đạp xuống như thần tiên.
Thế nhưng lúc này biểu cảm của ông ta đã chuyển sang vô cùng tức giận. Khóe miệng còn dính một chút máu, xem ra là đã tức lắm rồi.
“Mẹ ơi, đó là gì vậy, là thần tiên ạ?”
Một đứa bé kéo ống tay áo của mẹ nó và chỉ lên không trung.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh thấy vậy cũng ngây người, không nói được tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!