Nhưng Lí Tinh Tinh lại không có phản ứng gì, ngược lại kéo Tiết Tử Kỳ lại.
“Tiểu Kỳ, cậu không cần nhận lỗi thay Diệp Thiên, phong cách làm việc của anh ta xưa nay đều như vậy!”.
Cô ta nói xong, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Hằng.
“Anh Lưu, anh và tôi cũng có quen biết, tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, nếu anh biết điều thì tốt nhất rời khỏi đây ngay đi!”.
“Đợi lát nữa anh ấy mà đánh nhau với anh thật, e rằng chuyện không đơn giản như vậy đâu!”.
Mặc dù Lưu Hằng có quyền thế không nhỏ, nhưng Lí Tinh Tinh đã tận mắt nhìn thấy uy lực vô địch áp đảo mọi người của Diệp Thiên. Chỉ một cậu ấm nho nhỏ của gia tộc hạng hai ở thủ đô hoàn toàn không thể so sánh với cậu.
Cô ta vừa nói như vậy, Tiết Tử Kỳ lập tức sửng sốt. Không chỉ có cô ta mà Lưu Hằng cũng ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.
Qua một lúc lâu, cậu ta bỗng bật cười.
“Được, được, Lí Tinh Tinh, cô cũng có bản lĩnh đấy!”.
“Cô tưởng cô được bầu làm hoa khôi Đại học Điện ảnh thì tự cho mình giỏi lắm sao? Ở trong mắt bọn tôi, loại người như cô cũng chỉ để trăm nghìn người cưỡi, dùng tiền là có thể đè cô xuống giường!”.
“Tôi để ý đến cô là vì tôi xem trọng cô, cô lại không biết tốt xấu, còn lên mặt với tôi vì thằng nhóc này sao?”.
Cậu ta nhếch miệng, nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi nói thẳng cho cô biết, sau buổi tiệc, tôi sẽ bắt thằng nhóc này quỳ xuống trước mặt tôi xin tha. Còn cô, nếu muốn có vai nữ phụ trong bộ phim đó thì tối nay cởi hết đồ lên giường hầu hạ tôi!”.
Lí Tinh Tinh nghe vậy lập tức sa sầm mặt, Tiết Tử Kỳ ở bên cạnh thì sửng sốt, một câu cũng không nói nên lời.
Cô ta vốn định ra mặt giải vây, nhưng câu nói của Lí Tinh Tinh lại trở thành mồi lửa làm nổ quả bom, tình hình bây giờ cô ta đã không thể khống chế được.
Trong lúc cô ta đang âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào để cứu vãn cho Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy.
Cậu lắc đầu, trong giọng nói có vẻ lười nhác.
“Hôm nay tôi đến đây vốn không có hứng thú tốn nhiều thời gian với vai hề nhảy nhót như anh, nhưng anh thật sự nhiều lời quá!”.
Dứt lời, Diệp Thiên tóm lấy cổ áo Lưu Hằng bằng một tay, sau đó hất nhẹ ra.
“Soạt!”.
Cơ thể nặng hơn trăm cân của Lưu Hằng bay vèo trên không trung, đập mạnh vào góc tường, làm gãy nát bốn năm chiếc bàn.
“Phụt!”.
Lưu Hằng chảy máu đầy đầu, phun ra mấy chiếc răng lẫn máu, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!