Khi thông tin này được truyền đi, vô số người đều cảm thấy kinh hoàng, nhất là họ cảm thấy tò mò với thân phận của kẻ ra tay.
Thật không ngờ, người ra tay lại xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Giang, hơn nữa còn là một thanh niên lạ mặt.
Tiết Tử Kỳ ngồi bên cạnh đanh mặt, ngây ra như phỗng.
Cô ta cảm thấy Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng đã là đủ ngông cuồng lắm rồi nhưng cô ta thật không ngờ Diệp Thiên còn chính là người gây ra toàn bộ thương tích cho hai anh em nhà họ Giang.
Điều khiến cô ta hiếu kỳ hơn đó là nếu người bình thường mà khiến các cậu ấm nhà họ Giang bị thương thì có lẽ đã sớm chết không có đất chôn rồi. Vậy mà Diệp Thiên lại xuất hiện bình an vô sự trong buổi tiệc nhà họ Giang sau khi đã ra tay với hai anh em nhà này. Thực lực như vậy khiến cô ta không khỏi cảm phục.
Cô ta quay qua nhìn Lí Tinh Tinh, nhớ lại chuyện Tinh Tinh nói không có gì mà Diệp Thiên không làm được thì bỗng bừng tỉnh. Người có thể khiến cả nhà họ Giang đứng ra chống đối, trở thành kẻ địch của cả nhà họ Giang thì rõ ràng vị trí của Diệp Thiên đã vượt qua cả sức tưởng tượng của bọn họ.
“Diệp Lăng Thiên! Cái tên này sao có cảm giác đã nghe qua ở đâu nhỉ?”
Vài người trong giới thượng lưu có mối quan hệ khá gần gũi với bốn gia tộc khẽ chau mày.
“Diệp Lăng Thiên?”
Đột nhiên, một người thanh niên kêu lên.
“Diệp Lăng Thiên, là cậu ta sao? Là Diệp Lăng Thiên đã cứu cả bốn nhà trong hội võ ở vùng biển phía Nam sao?”
Trong hội võ bốn nhà, mặc dù những người có mặt đều là người của giới võ thuật nhưng cũng có không ít người dân ở thủ đô tới xem hội vui. Họ đã được chứng kiến Diệp Thiên trong trận chiến kinh thiên đó. Giống như hôm nay dung mạo, thần thái của cậu giống y như lần ở bãi biển quét sạch đám người kia.
Tiết Tử Kỳ nghe thấy vậy thì rùng mình. Thật không ngờ Diệp Thiên còn có một sự tích huy hoàng như thế, đến cả Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy hết hồn.
Diệp Thiên lợi hại, nếu trừ ra danh tiếng chấn động trong giới cao thủ Hoa Hạ thì có lẽ chỉ còn thân phận của Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên mà thôi. Thế nhưng lúc này do khoảng cách về thời gian mà danh hiệu của Diệp Thiên đã nổi khắp kinh thành, đến ngay cả nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu nghe thấy cũng phải tái mặt.
“Hừ!”
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng dậy và nhếch miệng cười.
“Bắt Diệp Lăng Thiên tôi xin lỗi, nhà họ Giang các người cũng xứng sao?”
Dù là cao thủ siêu phàm đình đám của giới võ thuật thì đều phải cúi mình trước cậu. Dựa vào một gia tộc thì sao có thể khiến cậu cúi đầu chứ?
“Diệp lăng Thiên, cậu cuồng ngạo quá rồi đấy!”
“Tôi đã từng nói với cậu, đừng cho rằng thực lực của mình là siêu nhiên thì có thể muốn làm gì thì làm. Nhà họ Giang chúng tôi nắm giữ thứ có thể khống chế cậu đấy!”
“Dù cậu có mạnh đến đâu thì lẽ nào cũng có thể đối đầu với chính quyền, với pháp luật quốc gia được sao?”
Giang Vũ Dân đạp một chân lên trước.
“Diệp Lăng Thiên, tôi muốn hỏi cậu một câu, hai thằng con tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại vứt chúng xuống Tây Sơn, muốn giết chết chúng chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!