“Hừ!”
Mặc dù tu vi Thái Cực Quyền của Diệp Thiên khiến ông ta kinh ngạc, nhưng ông ta không hề e sợ.
Ông ta đường đường là Chưởng môn Võ Đang, tu luyện Thái Cực Công mấy chục năm rồi lại có được chưởng môn Võ Đang thượng giới chân truyền, sao có thể e sợ một kẻ ngoại môn được?
Chỉ nghe thấy ông ta hừ một tiếng, luồng khí dưới chân nổ tung, sức lực truyền khắp cơ thể, tay phải đột nhiên chấn động, chân nguyên trong cơ thể ông ta kết hợp với sức mạnh trong từng khớp xương cơ thể bỗng chốc lại nổ tung.
“A?”
Ánh mắt Diệp Thiên tập trung, luồng sức mạnh ngập trời mãnh liệt tuôn trào từ lòng bàn tay Trương Chí Lăng, có thể chấn động cả núi Bất Chu, đánh vỡ tảng đá cổ xưa.
Sức lực đánh thẳng vào chính diện, chân Diệp Thiên lại không hề lùi về sau chút nào, người cậu hơi ngã ra sau, tay phải vung trông giống như bậc thầy kéo mỳ vậy.
“Cái gì?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt co rút, Diệp Thiên dùng chiêu này chỉ trong thoáng chốc, đã có thể thu hết năng lượng bùng nổ vào trong lòng.
Trong lúc ông ta đang sửng sốt thì bàn tay Diệp Thiên lại đẩy về, ôm lấy sức lực mạnh mẽ phát ra từ bản thân ông ta, đập vào bàn tay cậu.
Đường đường là chưởng môn Võ Đang, lập tức thét lên một tiếng, cả người liên tục lùi lại bước về sau, mỗi một bước đạp xuống đều có thể để lại dấu chân do không khí ngưng tụ lại trên không.
Ông ta lùi liên tục mười bước mới ổn định lại được, vẻ mặt đã tái mét từ lâu.
“Trương Chí Lăng mà lại thua trong chiêu Thôi Thủ sao?”
Trong sảnh chính bữa tiệc, đám người Diệp Vân Long đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó mà tin được.
Trương Chí Lăng vào mười năm trước đã xếp thứ ba trên bảng xếp hạng sức lực chiến đấu thế giới, tu vi sâu không lường được. Trên bảng xếp hạng sức lực chiến đấu thế giới vừa công bố cách đây không lâu, ông ta vẫn giữ vị trí thứ ba, vị trí chưa từng thay đổi, có thể thấy thực lực đã được giới võ đạo quốc tế công nhận.
Nghe nói, ông ta đã bước vào siêu phàm thần phẩm, mà hiện tại, vị Chưởng môn Võ Đang này lại bị Diệp Thiên bức lùi khi dùng Thái Cực Quyền Thôi Thủ?
Diệp thiên khẽ nâng hai tay, sau đó chậm rãi đè xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Ánh mắt Trương Chí Lăng nặng nề, trong lòng sôi sục.
Vừa nãy Diệp Thiên ôm vào giống như ôm cả trời vào lòng, như vượn già ôm ấn. Trong phút chốc hai luồng sức lực giao nhau, thoáng chốc ngay cả ông ta cũng không đỡ được.
“Diệp Lăng Thiên, Thái Cực Thôi Thủ, tôi thua rồi!”
Ông ta tay cầm phất trần, âm thanh vang vọng mạnh mẽ, không hề ra vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!