Trần Sư Hành nói xong, định xoay người rời đi, Hàn Phong giật mình, vội vàng chắn trước mặt ông ta, cúi người cầu xin.
"Dược sư Trần, cậu Diệp không có ý đó đâu. Xin anh khoan hồng độ lượng, cứu bố tôi một mạng!".
“Hừ!”, Trần Sư Hành lạnh lùng nói, chỉ thẳng vào Diệp Thiên.
"Muốn tôi cứu người cũng được thôi, nhưng thằng nhóc này, tôi không quan tâm cậu ta có phải là ân nhân của nhà họ Hàn anh hay không, tôi muốn cậu ta cút ra khỏi nhà họ Hàn ngay lập tức. Nếu cậu ta bước vào nhà họ Hàn nửa bước, tôi tuyệt đối không cứu người đâu!".
"Chuyện này...".
Hàn Phong đứng ngây ra, tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, ông ấy muốn cứu bố mình, đương nhiên không thể để Trần Sư Hành rời đi, nhưng Diệp Thiên lại là khách quý mà hôm nay nhà họ Hàn đích thân mời tới, hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển, xét cả tình và lý, ông ấy không thể đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Hàn được.
Khi Hàn Phong còn đang đắn đo, không biết phải làm sao, thì Diệp Thiên bỗng lên tiếng.
"Đường đường là một bậc thầy Trung Y mà lại hẹp hòi đến vậy sao?".
"Ông không cần phải gây khó dễ cho chú Hàn đâu. Nếu ông cho rằng tôi đang nói lung tung, khinh thường ông, thì chi bằng chúng ta cược một ván đi!".
"Nếu như ông có thể chữa khỏi cho bố của chú Hàn, thì ông muốn làm gì tôi cũng được. Nhưng nếu ông không chữa được...”.
Diệp Thiên chỉ vào mặt dây chuyền mặt ngọc đeo trên ngực Trần Sư Hành.
"Thì ông đưa cho tôi thứ này, thế nào?".
Trần Sư Hành lập tức quay đầu lại, nụ cười trên mặt càng ngày càng trở nên hung dữ.
"Cậu muốn đánh cược với tôi?".
Ông ta bật cười thành tiếng rồi gật đầu, nở một nụ cười ác ý.
"Được thôi, thằng nhóc kia, tôi sẽ đánh cược với cậu, hy vọng đến lúc đó tôi muốn cậu chui qua háng tôi, cậu sẽ không hối hận!".
Diệp Thiên nhún vai: "Có chú Hàn làm chứng, ông còn lo lắng chuyện này à?".
Trần Sư Hành phất tay áo, trầm giọng quát: "Anh Hàn, dẫn đường!".
Giọng điệu của ông ta đầy độc đoán, trong lòng hết sức tự tin.
Ông ta theo sư phụ học nghề đã hơn hai mươi năm, sau khi học xong, ông ta hành nghề y hơn mười năm. Trong những năm ấy, chưa có một căn bệnh khó chữa nào mà ông ta chưa gặp. Cho dù bệnh nhân mắc phải căn bệnh ung thư có tỷ lệ sống sót thấp nhất thế giới, ông ta cũng có thể nắm chắc việc cứu chữa đến bảy mươi phần trăm. Cho dù Biển Thước tại thế, Hoa Đà sống lại, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Một thằng nhóc không mày mò đọc sách như Diệp Thiên mà cũng chất vấn y thuật của ông ta, nói rằng ông ta không thể chữa khỏi bệnh, như vậy không chỉ xúc phạm ông ta, mà còn coi thường người thầy đã dạy ông ta y thuật.
Ông ta muốn chữa khỏi cho Hàn Đạo Nho, sau đó có thể giẫm đạp Diệp Thiên đến mức thương tích đầy mình.
Hàn Phong dẫn Trần Sư Hành đến căn phòng nơi Hàn Đạo Nho đang ở, còn Diệp Thiên thì đi theo hai người họ.
Cả người Hàn Đạo Nho lạnh toát, da bị phủ một lớp sương lạnh mờ ảo, ông ấy nằm trên giường bất động, hô hấp yếu ớt, rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Hàn Uyển ở bên cạnh nhẹ nhàng lau nước mắt, hai mắt Hàn Vân cũng đỏ hoe, rất lo lắng. Thấy Trần Sư Hành đi tới, hai người vội vàng ra đón.
"Dược sư Trần, cuối cùng thì chú cũng đến rồi, xin chú cứu ông nội của cháu với!".
Hàn Uyển từng gặp Trần Sư Hành một lần, nên đương nhiên cô ta vẫn còn nhớ dáng vẻ của ông ta, vội vàng cầu xin.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!