Ngô Xuân Phúc nhìn về phía Diệp Thiên nói với vẻ áy náy.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, không hề để bụng.
“Chú Ngô nói gì vậy, cháu luôn coi Tiểu Vũ như em gái, bây giờ em ấy lớn rồi, có chút cá tính cũng là bình thường!”.
Vương Quế ở bên cạnh thở dài, cô con gái bé nhỏ hoạt bát đáng yêu trước đây giờ trở thành bộ dạng ương bướng, khiến bà ấy vô cùng đau lòng.
Ăn cơm xong, Diệp Thiên nói chuyện cùng mấy người Vương Quế, nói về chuyện tám năm trước, cậu không hề nhắc đến chuyện giới võ thuật và Tập đoàn Lăng Thiên, chỉ nói qua loa đại khái vài câu, nói rằng bản thân đến tỉnh khác học, 11 giờ tối, Diệp Thiên mới cùng Hoa Lộng Ảnh trở về căn phòng mà Vương Quế bố trí để ngủ.
Trong phòng, tim Hoa Lộng Ảnh đập thình thịch, đây là lần đầu tiên cô ấy ở riêng một phòng với một người khác giới, nhất là khi nhìn thấy chỉ có một chiếc giường, cô ấy liền đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng.
“Á, Tiểu Ảnh mà cũng có lúc ngại sao?”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Hay là em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất?”.
Hoa Lộng Ảnh đột nhiên cười ái ngại, sau đó kéo cổ Diệp Thiên lại.
“Anh đã nói em là vợ tương lai của anh, làm gì có chuyện vợ để chồng ngủ dưới đất chứ?”.
Diệp Thiên phì cười, một tay ôm Hoa Lộng Ảnh, hai người cùng nằm xuống giường, nhẹ nhàng mà ấm áp.
“Anh Thiên!”.
Hoa Lộng Ảnh dịu dàng hỏi: “Sao em cảm thấy hai chị em nhà này hình như đều thích anh thì phải?”.
Diệp Thiên cười lên thành tiếng: “Con bé này nói gì vậy hả, chị Tinh và Tiểu Vũ đều là bạn chơi cùng anh thuở nhỏ, còn có cả Giai Lệ, bốn người bọn anh thân nhất ở đây lúc đó!”.
Hoa Lộng Ảnh gõ nhẹ lên mũi Diệp Thiên, hừ một tiếng: “Em là con gái nên đương nhiên hiểu tâm tư của con gái rồi!”.
“Từ ánh mắt nhìn anh của chị Tinh, em có thể cảm nhận được một chút gì đó, tuy chị ấy có chồng sắp cưới, nhưng khi nhìn anh, cảm giác lưu luyến và hoài niệm đó không giả vờ được đâu!”.
“Còn cả Tiểu Vũ, vừa rồi gặp anh, em rõ ràng nhìn thấy có niềm vui mừng trong mắt cô ấy, nhưng vì nhìn thấy em nên cô ấy mới đóng cửa bỏ đi!”.
Diệp Thiên mặt mày nhíu lại, hơi thắc mắc: “Từ lúc nào mà Tiểu Ảnh của anh lại biết chú ý những thứ này thế?”.
Hoa Lộng Ảnh bật cười: “Chẳng phải là nên sao? Anh Thiên của em giỏi như vậy, không biết bao nhiêu cô gái đem lòng yêu mến anh, em cũng phải để ý chút, phải biết được tình địch tiềm ẩn là ai chứ?”.
“Cho dù sau này phải làm chị em với bọn họ, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý trước mà!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, bỗng gõ nhẹ lên trán Hoa Lộng Ảnh, bất lực nói: “Con bé này, từ lúc nào lại suy nghĩ nhiều vậy hả, cái gì mà chị em tình địch?”.
“Anh thì ngoài việc tu luyện võ thuật ra, mặt tình cảm toàn bộ đều dành cho em, không chứa được thêm người khác nữa!”.
“Hơn nữa em chờ anh nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể để em buồn chứ?”.
Diệp Thiên hôn nhẹ lên trán cô ấy một cái, mỉm cười nói: “Mau ngủ đi, sáng mai còn phải tham dự lễ đính hôn của chị Tinh nữa đấy!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!