Diệp Thiên dựa vào hàng rào, tóc đen rối tung, gió đêm khẽ thổi.
“Ý của em là, làm được một trong ba việc này thì có thể khiến em khâm phục?”
Ngô Duyệt Vũ khoanh tay, mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vóc dáng thon gầy xinh đẹp, cũng không hề kém Ngô Duyệt Tinh.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên phát sáng trong màn đêm thì gương mặt tươi cười chợt cứng đờ.
Qua vài giây, cô ta mới kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Đúng, không biết anh Thiên đây có thể làm được cái nào?”
Từ đầu tới cuối cô ta đều xem thường Diệp Thiên, hoàn toàn không cho là đúng.
Ban đầu cô ta lấy Diệp Thiên là hình mẫu tình nhân trong mộng, vô cùng sùng bái. Về sau, đột nhiên Diệp Thiên không từ mà biệt, khiến trong lòng cô ta nảy sinh căm hận, sau đó đến thành phố đi học, những gì cô ta được thấy được nghe đã hơn xưa rất rất nhiều, từ đó lại càng hiểu ra, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một nam sinh không có người thân, lai lịch không rõ, kém xa mấy nhân vật phong vân trong trường cô ta, hay những anh lớn trên đường mà cô ta quen biết, căn bản không đáng để cô ta tôn sùng.
Gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy bản thân là nạn nhân bị lừa dối, muốn trút bỏ toàn bộ tình cảm trong mấy năm nay, mang đậm mùi vị trả thù.
Diệp Thiên cười khẽ thành tiếng, vẫn chưa trả lời.
Cậu quay người dựa vào hàng rào, miệng khẽ nhếch.
“Em thẳng thắn như vậy, mạch lạc rõ ràng, xem ra trong lòng em hình như đã có người mình khâm phục rồi?”
“Anh rể tương lai em có tài sản đến mấy chục triệu, gia đình lại giàu có đứng thứ hai mươi trong huyện lị, ngay cả anh ta cũng không thể khiến em khâm phục, trái lại anh rất muốn biết, em khâm phục ai?”
“Ha!”, Ngô Duyệt Vũ khinh thường huơ tay.
“Anh rể tương lai kia của em, dáng dấp bình thường, tuy trong nhà có tiền, nhưng trong mắt em cũng chẳng đáng gì!”
“Tài sản chục triệu mà cũng có thể gọi là có tiền sao? Em đi học ở thành phố Phán, trong mấy bạn học em quen cũng có hơn năm người tài sản trong nhà hơn trăm triệu đấy!”
“Muốn em khâm phục, anh ta còn kém xa!”
Cô ta dựng thẳng ngón tay ngọc ngà, ánh mắt lóe sáng.
“Nếu nói đến nhân vật khiến em thật sự khâm phục, vậy thì em nói cho anh, là người đứng đầu thành phố Phán, Từ Uyên Đình – ông Từ!”
“Từ Uyên Đình?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ thay đổi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!