Thấy Hoa Lộng Ảnh gật đầu đáp lời, cô gái suýt chút nữa đã phấn khích mà nhảy cẫng lên.
“Oa, đúng là hàng thật giá thật, cuối cùng tôi cũng gặp được một vị trong Song Tử của thủ đô trong truyền thuyết rồi”.
“Chào chị Hoa, tôi tên là Dương Duyệt, đây là em trai tôi Dương Cương. Chúng tôi là người của Sơn trang Thiết Kiếm ở sa mạc Tây Bắc. Lần này tôi dẫn em trai đến tham gia đại hội chiêu thân kén rể của Song Tu Tông”.
Dương Duyệt vui mừng khôn xiết, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh. Cô ta lớn tuổi hơn Hoa Lộng Ảnh một chút, nhưng lại gọi Hoa Lộng Ảnh là chị khiến cho Hoa Lộng Ảnh dở khóc dở cười.
Cô ta nói xong chuyển mắt nhìn sang Diệp Thiên, thấy cậu ăn mặc giản dị nhưng khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khí chất bất phàm thì lập tức kinh ngạc nói: “Vị này… lẽ nào chính là con trai của tiền bối Diệp Vân Long trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, vị còn lại của Song Tử Thủ Đô, Diệp Tinh ư?”
Lớp trẻ giới võ thuật của Hoa Hạ đều nghe đồn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh như hình với bóng, còn có hôn ước với nhau, chẳng trách cô ta lại nhận nhầm Diệp Thiên thành Diệp Tinh.
Hoa Lộng Ảnh che miệng cười trộm, vội vàng giải thích nói: “Em gái Dương à, cô nhận nhầm rồi, anh ấy không phải Diệp Tinh, anh ấy là Diệp Thiên”.
“Diệp Thiên?”. Dương Duyệt vừa nghe thấy cái tên này thì cảm thấy vô cùng xa lạ. giới võ thuật Hoa Hạ chưa bao giờ nghe nói tới nhân vật Diệp Thiên này, cô ta cũng chẳng để ý nữa, mau chóng dời mắt khỏi Diệp Thiên.
“Chị Hoa, các chị cũng muốn đi đến Song Tu Tông à?”
Cô ta nói với Hoa Lộng Ảnh.
“Không phải, chúng tôi đến đây tìm đồ”. Hoa Lộng Ảnh nhìn Diệp Thiên mỉm cười nói: “Anh Thiên, bọn họ đường sá xa xôi chạy từ Tây Bắc đến tham gia hội chiêu thân kén rể của Song Tu Tông cũng chẳng dễ dàng gì, hay là chúng ta đưa bọn họ đến hạ du Song Tu Tông trước rồi sau đó lại đi làm việc?”
Diệp Thiên biết Hoa Lộng Ảnh tràn đầy tình yêu, lập tức gật đầu đồng ý.
“Được, dù sao đã tới cửa doanh rồi, cũng không vội nhất thời nửa khắc này, đưa bọn họ qua đó trước đã”.
Chị em Dương Duyệt nghe vậy vô cùng cảm tạ Hoa Lộng Ảnh, còn thái độ đối với Diệp Thiên lại rất tùy ý, không hề coi trọng chút nào.
Từ nơi này đến Song Tu Tông chỉ khoảng nửa giờ đi thuyền, Diệp Thiên lèo lái ở phía sau, ngược lại trở thành người chèo thuyền chuyên nghiệp, còn Dương Duyệt và Hoa Lộng Ảnh xúm vào nhau trò chuyện vô cùng sôi nổi.
“Chị Hoa, chị nói xem lần này em trai tôi có thể đoạt giải nhất, chiếm được sự ưu ái của truyền nhân Song Tu Tông được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!