Một khi linh khí của loại thiên tài địa bảo thế này đạt đến trạng thái bão hòa, hiệu lực và công dụng của nó sẽ giảm đi nhiều. Nếu cậu còn kéo dài thời gian thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hái nó.
Cậu đã không còn thời gian để lãng phí với đám người này nữa, cho dù trước mắt là mười hai vị Trưởng thẩm phán, cậu cũng phải tốc chiến tốc thắng.
“Vù!”.
Vừa dứt lời, không đợi mười hai vị Trưởng thẩm phán ra tay trước, cậu đã hành động.
Cậu di chuyển thân mình, làm dấy lên cơn gió cực mạnh, bay lên khỏi mặt đất, hóa thành ánh sáng xanh lam chọc trời, phóng về phía Trưởng thẩm phán ở trước nhất.
“Hừ!”.
Người ở phía trước nhất mặc áo ngắn tay, lộ ra cơ bắp hai tay màu đồng cổ. Tu vi ông ta còn mạnh hơn ba người Rivers một ít. Nhìn thấy Diệp Thiên chủ động tấn công, ông ta lập tức cười khẩy một tiếng, không lùi không tránh, đánh xuống một quyền.
Ông ta đánh ra một quyền, không khí xuất hiện cả vết nứt. Một dấu nắm tay to hơn mười trượng hiện ra giữa trời, kèm theo uy thế núi Bất Chu đổ sụp, đè xuống vầng sáng màu xanh lam.
“Phong Thiên Ma Quyền? Đó là môn chủ của Thần Quyền Tông Thái Bang, Quyền Vương Poru?”.
Một quyền đánh ra, không ít người kinh ngạc kêu lên.
Năm xưa Thần Quyền Tông của Thái Bang trấn áp một nước, thao túng triều chính Thái Bang, có thể nói là hoành hành một thời. Vua của Thái Bang còn phải dùng lễ đệ tử cúi chào môn chủ Thần Quyền Tông.
Nghe đồn Quyền Vương Poru từng ra mặt khiêu chiến với cao thủ của viện trọng tài, sau đó mai danh ẩn tích, mấy chục năm không thấy xuất hiện, không ngờ ông ta cũng đã trở thành một trong những Trưởng thẩm phán.
Nghĩ đến đây, mọi người đều hít sâu sợ hãi, có thể hội tụ cao thủ mạnh nhất trên thế giới dùng cho mình, đây chính là chỗ đáng sợ chân chính của viện trọng tài. Chẳng trách bọn họ có thể tung hoành thế giới mấy trăm năm không đổ, ngay cả những nước lớn đương thời như Hợp chúng quốc, Hoa Hạ, Sa Nga cũng phải kiêng dè.
“Soạt!”.
Một quyền mạnh mẽ đánh tới, Diệp Thiên ở bên dưới chỉ điểm ngón tay ra.
“Vù!”.
Gió tạo thành từ chỉ tay xuyên thủng không gian, chạm vào nơi yếu nhất bên dưới quyền ấn, một chỉ một quyền đối chọi nhau trên không trung, đồng loạt đình trệ.
Nhìn thấy chỉ một người ra tay mà thế tấn công của Diệp Thiên đã bị chặn lại, Diệm Linh Cơ lập tức cười nhạt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là không biết trời cao đất dày!”.
Bà ta xòe tay ra, lần lượt chỉ vào từng bóng người đứng bên cạnh.
“Bất cứ ai trong mười hai người bọn ta cũng đủ để ngự trị bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Tuy trước kia cậu đã giết chết Rivers và Orianna, nhưng trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán, bọn họ cũng chỉ ở cấp bậc hạng trung và thấp. Cậu chẳng qua chỉ đánh thắng bọn họ mà mơ có thể một mình đối địch với bọn ta hay sao?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!