“Chiến Uyên, quy ước vương cấp thật sự có khả năng bị phá vỡ sao? Có phải bên trên quá lo lắng rồi không?”
“Trăm năm nay, cho dù là Hoa Hạ hay các quốc gia lớn nào, cũng không hề có vương cấp xuất hiện, như vậy chứng tỏ ràng buộc của quy ước vương cấp đối với các vương cấp vẫn còn tồn tại!”
“Gần trăm năm nay, quy ước vương cấp vẫn vững chắc như lúc đầu, không có bất kỳ vương cấp nào hành động thiếu suy nghĩ cả, ngay cả viện trọng tài kiêu căng như vậy, trong cả trăm năm nay cũng không có bất kỳ vương cấp nào xuất hiện ở thế giới này, chính vì trận chiến Diệp Lăng Thiên mà những vương cấp này sẽ phá vỡ quy ước sao?”
Lời ông ấy có chút nghi ngờ.
Người đàn ông mặc quân phục u ám thở một hơi thật dài.
“Ông Cố, những chuyện này, so với tôi, ông còn hiểu rõ hơn nhiều, hà tất phải hỏi thêm câu này chứ?”
Ông ta khẽ lắc đầu, đứng lên.
“Không chỉ Hoa Hạ chúng ta, Hợp chúng quốc, Sa Nga, Anh Đình, Pháp Bang, Liên minh châu Âu, các nước lớn đương thời đều đã bắt đầu âm thấm sắp xếp đề phòng rồi!”
“Thời đại vương cấp sắp bắt đầu, đây là tình thế không thể thay đổi được!”
Cố Trường Bình chợt cứng đờ, một câu cũng không nói ra được.
Người đàn ông mặc quân phục trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt loé sáng kiên nghị.
“Ông Cố, hai người chúng ta đi một chuyến đi!”
“Cũng là lúc nên đi gặp thử tướng Diệp đã dẫn đến vận mệnh thế giới này!”
Buổi tối ở Yên Sơn cũng không khác gì nhiều so với ban ngày, vẫn có du khách kéo đến không ngừng, cảnh đẹp Yên Sơn vào buổi đêm lại càng thêm huyền bí.
Trên đỉnh Yên Sơn, Diệp Thiên đi vòng qua sơn đạo thông thường có trang trí đèn neon, cậu cố ý chọn những đoạn đường núi hẻo lánh gập ghềnh, dốc thẳng đứng, đứng trên đỉnh cao nhất mà du khách bình thường không thể nào lên được.
Ở trên đỉnh cao cô độc, cậu chắp tay đứng thẳng, nhìn xuống toàn bộ thủ đô, ánh mắt đầy tang thương, giống như một ông lão cả trăm tuổi đã trải qua biết bao luân hồi.
“Gió bão thiên hạ, ta đã đến. Tiến vào giang hồ, thời thế xoay chuyển. Hoàng đồ bá nghiệp cười lạnh nhạt, đời người không thắng nổi bèn trút say!”
Đây là danh ngôn từ bài “Đời người giang hồ”, lúc này lại được cậu ngâm lại vô cùng tiêu điều.
Ngay lúc này, ánh măt cậu khẽ động, nhìn sang phía xa tăm tối.
Thần niệm bao phủ lấy cậu, trong vòng mấy nghìn trượng xung quanh đều là phạm vi cảm giác của cậu, cậu nắm bắt được hai luồng hơi thở thấp thoáng nhưng vô cùng mạnh đang tiến lại gần cậu.
Bất kỳ ai trong hai người này đều không yếu hơn cao thủ xếp hạng năm trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, một người trong đó thậm chí tu vi còn ngang với người mạnh nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới Cuồng Thần Gaudreau.
“Là ông ta?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!