Đám người Tề Văn Long ngồi cùng một chỗ với Diệp Thiên vẫn luôn xem chừng bốn phía, sợ sẽ có người của gia tộc Churchill chú ý đến bên này, Ray vừa đi đến bọn họ đã phát hiện ra, biểu cảm trên mặt mọi người lập tức thay đổi.
Sắc mặt Ngô Lễ Phương tái nhợt, nắm chặt lấy tay Tề Văn Long.
“Văn Long, là Ray Churchill, anh ta đến rồi!”
Mấy người Lí Phong cũng vô cùng sợ hãi, nhất là thấy Ray đang nhìn chăm chú về phía bên này, trái tim bọn họ càng thêm nặng nề lạnh giá.
Tề Văn Long thoáng nhìn Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không có hành động gì, cậu ta rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi Ngô Lễ Phương.
“Hừ!”
Tất nhiên Ray cũng chú ý đến sắc mặt mọi người, anh ta làm động tác cắt cổ với đám người Tề Văn Long, lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu, lập tức dọa cho mọi người sợ mất hồn mất vía.
“Đại ca!”
Tề Văn Long vỗ một cái vào người Diệp Thiên.
“Ray Churchill để ý đến chúng ta rồi!”
Diệp Thiên chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Ray, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Không cần căng thẳng, trời sập thì vẫn còn tôi gánh vác!”
Nghe vậy, Lâm Trạch Nhu bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Họ Diệp này, tôi thật sự rất khâm phục sự ngu dốt của cậu, bây giờ cậu đã bị Ray Churchill để mắt đến rồi, còn nói cái gì mà trời sập thì vẫn còn cậu gánh vác chứ?”
“Nếu tôi là cậu thì đã sớm tìm cơ hội lén lút trốn đi rồi!”
Nhắc đến gia tộc Churchill, dù Lâm Trạch Nhu là thành viên của Nam Long Nhận cũng cảm thấy áp lực nặng nề, cô ấy căn bản không tin Diệp Thiên có vốn liếng gì để không sợ gia tộc Churchill.
Diệp Thiên không hề bị lay động, còn không buồn trả lời cô ấy, điều này khiến Lâm Trạch Nhu không nhịn được oán thầm, cô ấy chỉ hi vọng Ray Churchill có thể dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này một trận ra trò.
Ánh mắt Ray nhìn Diệp Thiên chăm chú, cũng không vội vã đến gây khó dễ cho cậu, buổi tiệc đêm nay do anh ta chủ trì, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Ánh mắt anh ta dời khỏi mấy người, sải bước về phía Kỷ Nhược Tuyết, anh ta vừa đến nơi đã thể hiện phong thái, khống chế toàn cuộc, nơi anh ta đi qua, những nhân vật nổi tiếng cực kỳ giàu có đều thi nhau tránh ra một lối đi, anh ta giống như con cháu quý tộc hoàng thất, uy nghiêm vô tận.
Anh ta đi đến trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, khẽ khom lưng, thể hiện rõ là một người lễ phép lịch sự.
“Cô Kỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!