Tất cả mọi người đều xôn xao, cùng ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời đêm, có một người đang đứng trên gác chuông của nhà thờ, giống như thần thánh.
Ẩn Giả, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Trên đỉnh tháp chuông, một người trung niên nho nhã mặc chiếc áo dài đứng chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nở một nụ cười.
Tuy là buổi tối, nhưng hôm nay nhà thờ Thánh Thành được thắp đèn rất sáng, khắp nơi đều là ánh đèn, mọi người đều có thể nhìn rõ mặt ông ta.
Vô số người đều mang biểu cảm kinh ngạc, cảm thấy thật đáng sợ , nhà thờ Thánh Thành này cao lớn hùng vĩ đến mức nào chứ, cho dù người bình thường leo lên bằng thang cũng khó như lên trời, vậy mà người trung niên này lại dẫm chân lên ngói, đứng sừng sững trên đó, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
“Ẩn Giả!”.
Khuôn mặt Đàm Băng Băng trầm xuống, rồi khẽ thốt lên, chỉ là cú vừa rồi thôi, cô ta đã cảm nhận được khoảng cách lớn giữa bản thân và vua sát thủ này thực sự là không thể so sánh.
Nếu không phải là Ẩn Giả đang chuyên tâm cứu Ray Churchill, chỉ đánh cú vừa rồi thôi, đủ để khiến cô ta bị thương nặng hoặc chết ngay tại đó.
Ẩn Giả xuất hiện, Diệp Thiên không thể hiện nhiều động tác gì, cậu vẫn ngồi dựa vào ghế, chỉ là khóe miệng nhếch lên hình vòng cung ma mị.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cơ thể Ẩn Giả lơ lửng, rồi đột nhiên bay từ trên đỉnh tháp chuông xuống, giống như một sợi lông vũ vậy, đáp đất mà không có một tiếng động nào.
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người chấn động, bọn Tề Văn Long cũng há hốc miệng nhìn với vẻ kinh ngạc.
Trong các phim truyện võ hiệp hoặc phim điện ảnh, bọn họ từng nhìn thấy các võ giả bay qua bay lại, nhưng tháp chuông này cũng phải cao đến hơn trăm mét, tương đương với vực sâu, trong các phim điện ảnh kia, các đại hiệp có khinh công giỏi đến đâu, cũng chưa bao giờ nhìn thấy có ai dám nhảy thẳng xuống vực như thế.
Sự xuất hiện của Ẩn Giả đã lật đổ thế giới quan của tất cả mọi người!
So với những người khác, hai chị em nhà họ Lâm miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng xuất thân từ Nam Long Nhận, đương nhiên biết võ công đến mức độ cao nhất có thể đạp chân vào hư không, nhưng bọn họ lại không ngờ ở Yellen lại gặp một người như vậy.
Ẩn Giả chắp tay sau lưng, phong thái ung dung, như làm nền cho trời đất vậy.
Ánh mắt ông ta nhìn sang Đàm Băng Băng, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Vừa rồi đỡ của cô một quyền, tôi cảm nhận được chân khí của cô rất giống với vua sát thủ Toru năm xưa, cô chắc là đồ đệ của ông ta đúng không?”.
“Đúng vậy!”.
Đàm Băng Băng khẽ gật đầu, từ sâu trong ánh mắt lóe lên một tia thù hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!