“Hừ, hống hách!”.
Người đàn ông Đảo Quốc nghe thấy vậy liền cười khẩy một tiếng, thanh đao Katana trong tay lóe lên tia lạnh lẽo, dưới ánh trăng, chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên trong không trung, nhát đao này vừa nhanh vừa chậm, mắt thường gần như khó mà phân biệt.
Hắn căn bản không tin Diệp Thiên lại mạnh hơn hắn, dù sao Diệp Thiên cũng còn quá trẻ.
Trong các võ giả thiên tài của giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay chỉ có ba người đứng đầu là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, và Lí Thanh Du mà hắn còn không sợ, huống hồ là một thằng ranh trẻ tuổi chưa gặp bao giờ đột nhiên xuất hiện như Diệp Thiên, hắn có gì phải e dè chứ?
“Cẩn thận!”.
Nhìn thấy nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc chém xuống, Kỷ Nhược Yên đứng sau lập tức hét lên, muốn nhắc nhở Diệp Thiên.
Cô ta biết rất rõ, đao của người đàn ông Đảo Quốc nhanh đến mức nào.
Lưỡi đao chém xuống, sắp vạch đến ngực của Diệp Thiên, trong mắt người đàn ông Đảo Quốc lóe lên sát khí, lại dùng thêm sức, hắn muốn một nhát chém đứt đôi thằng ranh đột nhiên xuất hiện làm giãn đoạn kế hoạch của hắn.
“Phặp!”.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên.
Thanh đao nhanh nhạy giết người chỉ trong tích tắc của người đàn ông Đảo Quốc dừng đột ngột trên không, không nhúc nhích, và mũi đao sắc nhọn bị kẹp ở giữa hai đầu ngón tay.
Chính là hai ngón tay trắng dài này đã chặn ngay nhát đao chém xuống của người đàn ông Đảo Quốc.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành ở phía sau nhìn thấy cảnh này đều đứng hình tại trận.
Người đàn ông Đảo Quốc lại càng kinh hoàng trong mắt lộ rõ vẻ sửng sốt và không dám tin.
Hắn đi theo thầy giáo luyện kiếm 15 năm, luôn nỗ lực vươn lên, tu vi ngày một tăng mạnh, lĩnh ngộ rất nhiều về kiếm đạo, trong những người cùng độ tuổi, gần như không thể tìm được người thứ hai có thể đấu kiếm cùng hắn.
Hắn ra tay giết người xưa nay cũng chỉ cần ba nhát đao, không ai có thể thoát khỏi cái chết trong ba nhát đao đó, có thể thấy được đao của hắn nhanh và sắc đến mức nào.
Muốn dùng mắt thường để nhìn thì lại vô cùng khó khăn, vậy mà Diệp Thiên không những nắm được quỹ đạo xuất đao của hắn, mà còn dùng hai ngón tay phá vỡ thế tấn công của hắn, sao có thể như vậy được?
Hai tay hắn hội tụ nội lực, mãnh liệt hối thúc nội lực, muốn để cho đao Katana của hắn chém đứt ngón tay Diệp Thiên, nhưng cho dù hắn dùng lực thế nào thì hai ngón tay của Diệp Thiên cứ như kìm sắt vậy, kẹp chắc mũi đao của hắn, không lệch đi chút nào.
“Xem bộ dạng của anh hình như rất tự tin với thanh đao trong tay anh nhỉ, tôi cho anh cơ hội, chấp anh ba nhát đao!”.
“Đây là nhát thứ nhất!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, thu ngón tay lại, đao của người đàn ông Đảo Quốc lúc này mới được giải thoát.
Hắn loạng choạng lùi về phía sau khoảng vài mét, biểu cảm sa sầm lại.
Nhát đao này của hắn tuy chưa dùng hết sức, nhưng cũng dùng 80% công lực, hơn nữa góc độ ra tay vô cùng xảo quyệt, nhưng Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng đã đỡ được nhát đao đó, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng hiếm xảy ra.
Cậu thiếu niên trước mặt thế mà lại có thực lực ngang hàng hắn, hoặc có khi là hơn cả hắn chăng?
Một thằng ranh 17, 18 tuổi sao có thể có được thực lực như vậy?
Còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành lại càng khó tin, Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng là có thể đỡ được nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, hơn nữa còn nói sẽ chấp hắn thêm hai nhát nữa, đúng là quá thể hống hách?
Hay nói cách khác, đây là vẻ tự tin mà chỉ người có thực lực thực sự mới có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!