“Có lẽ vì không cam tâm nên tôi mới muốn mạo hiểm đối với điều mình chưa biết, tìm chút hào hứng, vậy nên tôi tới Trung Đông, hi vọng có thể gặp vận may, gặp được siêu nhân màu xanh một lần!”
“Chỉ đáng tiếc, ba ngày tới mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hóa ra tất cả chỉ là sự vọng tưởng của tôi mà thôi!”
Trông cô ta có phần buồn phiền khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Dưới sự điều khiển của lợi ích gia tộc, cô ta phải làm chuyện mà bản thân không muốn lại, phải cưới một cách bị động. Những chuyện như thế đã sớm khiến cô ta cảm thấy áp lực nặng nề. Lần du lịch này, cô ta cũng chưa đạt được mục tiêu nên chỉ âm thầm quay về.
Cô ta từng mong muốn, nếu như có thể gặp được người siêu nhân, vị anh hùng thế giới có thể hạ gục máy bay chiến đâu kia thì có thể giải quyết được sự khó khăn giúp cô ta, và cô ta có thể có được tự do cũng không biết chừng.
Nhưng lần du lịch này tới Trung Đông lại chẳng đạt được gì.
Diệp Thiên không hề biết rằng, video mình hạ gục máy bay chiến đấu đã được lan truyền ra ngoài và làm mưa làm gió trên các trang mạng quốc tế. Thậm chí có không ít người còn coi cậu như một mục tiêu và một sự tín ngưỡng của riêng họ.
Nghe Lâm Hiểu Nguyễn nói như vậy, cậu chỉ biết cười nhàn nhạt: “Siêu nhân màu xanh không thân thiết gì với cô, dù cô có nhìn thấy thật thì cũng chưa chắc có thể giúp được cô, vì vậy cô đừng thất vọng quá!”
“Ngoài ra, cô nói cô chưa từng gặp siêu nhân màu xanh, thực ra chưa chắc, có khi cô đã sớm gặp người đó rồi, chỉ là không biết mà thôi!”
“Tôi đã gặp rồi sao?”, Lâm Hiểu Nguyễn khẽ dao động đôi mắt, sau đó lắc đầu, cười khổ: “Tôi suy nghĩ thật đơn giản, cứ tưởng tới Trung Đông thì có thể tìm được tin tức của siêu nhân màu xanh, nhưng với những nhân vật như vậy đương nhiên là thần long thấy đầu không thấy đuôi, một cô gái bình thường như tôi sao có thể tìm được chứ?”
Cô ta nhìn ra cửa sổ, từng đám mây trôi ngược về phía sau với tốc độ như bay. Cô ta suy nghĩ sau đó trong lòng dường như dậy sóng.
“Thực ra, cô đã gặp rồi!”
Giọng của Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh.
“Gặp rồi sao?”, Lâm Hiểu Nguyễn cảm thấy kỳ lạ: “Đừng nói cậu chính là siêu nhân ánh màu xanh đấy nhé?”
Cô ta chỉ buột miệng nói ra. Nào ngờ Diệp Thiên lại trông vô cùng nghiêm túc và cậu gật đầu.
“Đúng vậy, người trong đoạn video chinh là tôi. Mười chiếc máy bay siêu thanh tấn công tôi, bất lực tôi đanh phải hạ gục toàn bộ!”
Diệp Thiên xua tay giống như đang trần thuật lại một chuyện vô cùng bình thường vậy.
“Cậu!”
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn chăm chăm Diệp Thiên một hồi lâu rồi bật cười, cười tới mức rung người trông vô cùng ngọt ngào.
“Diệp Thiên, tôi cảm thấy cậu thú vị thật đấy!”
Cô gái cười thoải mái: “Tôi vốn tưởng cậu là người thành thật, không biết nói đùa, nào ngờ khi mà cậu khoác lác thì cũng chẳng hề e ngại gì khiến tôi chút nữa tưởng thật đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!