Gương mặt Sở Thần Quang chấn động, ngay thời khắc nhìn thấy bóng người trẻ tuổi ấy, cậu ta lập tức đứng sững tại chỗ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Sao cậu ta lại về Lư Thành rồi?”.
Sau cơn kinh hãi, cậu ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi và không thể tin. Cậu ta vốn cho rằng người này đã rời xa cuộc sống của cậu ta, cả đời sẽ không phải gặp lại người đó nữa, ám ảnh trong lòng cũng có thể tan biến.
Nhưng bây giờ, cơn ác mộng của cậu ta, nhân vật mà cậu ta dùng cả đời cũng không thể vượt qua ấy đang đứng ở trước cửa khách sạn.
“Anh Thần Quang, anh sao vậy? Anh biết thanh niên đó à?”.
Thanh niên họ Lưu ở cạnh thấy vậy thì tò mò hỏi.
Mặc dù cậu ta đang hỏi về Diệp Thiên, nhưng trên mặt lại có vẻ không cho là vậy. Diệp Thiên ngồi trên xe Stretch Lincoln Limousine đến khách sạn Hạo Nguyên, rõ ràng tài sản của cậu không hề nhỏ, nhưng với cậu ta mà nói thì không có gì đáng kinh ngạc.
Tuy rằng xe Lincoln là một trong những siêu xe cấp triệu tệ, nhưng không hề hiếm lạ gì, trong garage của nhà cậu ta có đến ba chiếc như vậy. Ngày thường lúc rảnh rỗi, cậu ta sẽ bảo tài xế lái xe đưa cậu ta ra ngoại ô Lư Thành hóng gió ngắm cảnh, vô cùng bình thường.
Cậu ta chỉ hơi tò mò về thân phận của Diệp Thiên. Dù sao ở một thành phố hạng hai như Lư Thành, cậu ta hầu như đều quen biết hết những gia đình có thể lái được xe Lincoln, nhưng trong số con cháu của họ lại không có nhân vật này.
Sở Thần Quang không trả lời, cậu ta ngẩn người đứng trước cửa khách sạn, có xung động muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại giống như bị đổ chì, không thể xê dịch mảy may. Cậu ta chỉ đành nhìn bóng dáng thẳng tắp ở phía trước chậm rãi đi tới, càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với cậu ta.
Thanh niên bước xuống khỏi xe Lincoln chính là Diệp Thiên, A Hổ đã đưa cậu đến thẳng khách sạn Hạo Nguyên.
Cậu nhìn một vòng khách sạn Hạo Nguyên, chỉ một cái liếc mắt, trong lòng đã có cảm ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.
“Thú vị, không ngờ Lư Thành còn có một nơi như vậy. Tôi ở Lư Thành ít nhất cũng nửa năm, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói tới”.
Mặc dù trước kia Diệp Thiên học ở trường Tam Trung Lư Thành, nhưng lại hay chạy đông chạy tây. Bởi vì chuyện của Đường Môn và Tẩy Túy Đan mà bôn ba khắp nơi, thời gian ở lại Lư Thành rất ngắn, hiểu biết về Lư Thành đã ít lại càng ít.
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta vào trong không?”.
A Hổ đứng khom lưng ở bên cạnh, cẩn thận hỏi.
“Anh không cần đi theo tôi, quay về đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ tự xử lý!”.
Diệp Thiên xua tay, hời hợt nói.
A Hổ nghe vậy không dám thừa lời, lập tức gật đầu tuân lệnh.
“Nếu cậu có cần gì thì cứ việc dặn bảo, tôi đi trước, không quấy rầy cậu nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!