Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, đó là một đoạn thần thoại vô địch ở tỉnh Xuyên, một truyền thuyết không thể so sánh. Cậu ta không ngờ, hôm nay mình lại cùng nhân vật lớn chấn động đất trời này đi lướt qua nhau.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, đi thẳng về phía trước, đến quầy lễ tân của khách sạn Hạo Nguyên.
Lúc cậu vừa xuống xe thì đã nhìn thấy Sở Thần Quang, nhưng cậu chỉ liếc mắt rồi thôi, không để Sở Thần Quang vào trong mắt nữa.
Đối với cậu mà nói, Sở Thần Quang chỉ là phù du trên mặt đất, không có cả tư cách để cậu rủ mắt nhìn. Chuyện trước kia đã qua, chỉ cần Sở Thần Quang không ngu ngốc đến chọc giận cậu, đương nhiên cậu sẽ không quan tâm đến cậu ta.
Đến quầy lễ tân của khách sạn, Diệp Thiên liếc nhìn quanh, dường như đang quan sát gì đó. Lúc này, cô gái tiếp đón khách ở quầy lễ tân đã chú ý đến Diệp Thiên, mỉm cười hỏi.
“Chào anh, xin hỏi anh thuê phòng hay dùng bữa?”.
Khách sạn Hạo Nguyên là khách sạn tập trung nhà hàng, nghỉ lại, giải trí vào một thể. Mặc dù quy mô không bằng những khách sạn khác, nhưng cũng không tính là thua kém. Lễ tân ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, trình độ phục vụ và tố chất cực cao.
Diệp Thiên xoay cổ hoạt động một chút, mỉm cười, không trả lời ngay.
Chỉ thấy cậu nắm bàn tay lại, ghế sofa bằng da thật hơn trăm cân ở bên cạnh đột nhiên lao ngang tới, chặn lối vào đại sảnh khách sạn.
Diệp Thiên nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo hai chân, bộ dạng bất cần đời.
“Tôi không đến thuê phòng, cũng không đến dùng bữa. Nói với tầng lớp quản lý của khách sạn các người, tôi đến để tìm bọn họ”.
“Buổi đấu giá ngầm ngày mai, tôi muốn một vé vào trong”.
Cậu không dông dài, nói thẳng vào vấn đề. Nói xong, cậu dựa vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái cực kì.
“Buổi đấu giá ngầm?”.
Lễ tân nhìn thấy một mình Diệp Thiên đã chặn đường của cả đại sảnh khác sạn bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ không vui. Nhưng nghe Diệp Thiên nhắc tới buổi đấu giá, cô ta lập tức trở nên mơ hồ.
Cô ta chưa từng nghe qua buổi đấu giá ngầm gì đó.
Bảo vệ xung quanh đã rục rịch chuẩn bị xông lên, lễ tân vẫn nhẫn nại nói với Diệp Thiên: “Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi xưa nay chỉ cung cấp phòng ở và ăn uống, còn buổi đấu giá gì đó mà anh nói chỗ chúng tôi chưa bao giờ tổ chức, có lẽ anh tìm nhầm chỗ rồi”.
Diệp Thiên không động đậy, vẫn nhắm mắt.
“Cô có biết chuyện buổi đấu giá ngầm hay không không quan trọng, cô chỉ cần thông báo cho tầng lớp quản lý của khách sạn, bảo bọn họ đến đây gặp tôi là được”.
Nghe Diệp Thiên nói, sắc mặt cô lễ tân lập tức sa sầm.
Cô ta làm việc ở khách sạn Hạo Nguyên gần nửa năm, chưa bao giờ gặp người nào hỏi về buổi đấu giá ngầm giống Diệp Thiên, càng không có ai ngông cuồng kéo ghế sofa chặn ngang đại sảnh khách sạn như vậy. Cô ta đã xem Diệp Thiên như kẻ phá rối.
Cô ta lùi về sau mấy bước, chuẩn bị ra hiệu cho bảo vệ tiến lên đuổi Diệp Thiên ra ngoài. Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt ngào như âm thanh của tự nhiên chợt vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!