Diệp Thiên khẽ nhíu mày, có chút buồn cười.
“Cô nhóc, em đây là…”
Lời cậu chưa nói hết, Vương Viện Viện cũng lấy hết dũng khí đứng ra, bảo vệ bên trái Diệp Thiên.
“Không sai, đàn anh Diệp Thiên là người tốt, anh ấy đã cứu chúng tôi, các ông không thể bắt anh ấy!”
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện dẫn đầu đứng ra, chỉ ngừng lại vài giây, lại có thêm người xông lên, đứng chắn bên người Diệp Thiên, sau đó lại một người, hai người, ba người…
Lần lượt từng học sinh Tam Trung đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Diệp Thiên kín kẽ, đều tức giận nhìn những bộ đội xung quanh.
“Các ông tuyệt đối không thể đưa đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là ân nhân cứu mạng chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung chúng tôi!”
Từng học sinh Tam Trung đều mang vẻ mặt kiên cường, tụ lại thành nhóm, tư thế quyết không cho bất kỳ ai làm khó Diệp Thiên.
Cảnh tường này khiến mấy người Lương Long Đình và mười mấy bộ đội đến đây đều nôn nao biến sắc.
Hiệu trưởng Tam Trung do dụ một chút, nhưng vẫn tiến lên.
“Xin lỗi ba vị tướng, tôi là hiệu trưởng Tam Trung, Diệp Thiên là niềm kiêu hãnh của trường chúng tôi! Cậu là học viên xuất sắc nhất, các ông mang theo súng ống đến bắt ép đưa cậu ấy đi, mặc dù các ông là người của quân đội, nhưng cũng phải có lý do chính đáng, nếu không tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Hiệu trưởng dẫn đầu đứng ra, mười mấy giáo viên Tam Trung phía sau cũng tiến lên, đứng chung chỗ với ông ta.
Trước sau chẳng qua chỉ mới mấy phút đồng hồ, mấy trăm mét xung quanh Diệp Thiên đều là giáo viên học sinh vây quanh, chống đối đám người Lương Long Đình đến đây, không lùi một bước.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lương Long Đình và hai trung tướng bên cạnh chợt khó hiểu, cảm thấy không tin được, Diệp Thiên thì lại ôm trán, không biết là vui hay buồn, hoàn toàn dở khóc dở cười.
Qua mười mấy giây, Lương Long Đình mới lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
“Tướng Diệp, cậu không giúp giải thích chút sao?”
“Tướng Diệp?”. Lời của Lương Long Đình khiến mọi giáo viên học sinh trong sân sửng sốt, sau đó đều nhìn sang Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười khổ, khẽ huơ tay với mọi người.
“Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng bọn họ không phải đến bắt tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!