Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ ở phía xa.
“Ông là Hắc Thần Vu Chủ của Thái Bang à?”.
Diệp Thiên lạnh nhạt hỏi. Cậu vừa mới hút thần hồn của Cận Vô Trần, một số mảnh vỡ kí ức rời rạc lướt qua, nhờ đó mà cậu biết được thân phận của người này.
“Ha, không ngờ “Đế Vương Bất Bại” danh chấn thiên hạ cũng biết tôi, đúng là vinh hạnh của tôi!”.
Trước đó, Hắc Thần Vu Chủ chỉ xem Diệp Thiên là một đối thủ cùng đẳng cấp với ông ta. Mặc dù có hơi kiêng kị, nhưng vẫn không đến mức khiến ông ta tươi cười chào đón.
Nhưng qua trận chiến này, Diệp Thiên dùng một chỉ quét ngang trời, tiêu diệt Cận Vô Trần đã bước vào hoàng cấp, triệt để khiến ông ta khiếp sợ. Ông ta vừa kiêng dè vừa sợ Diệp Thiên.
“Đương nhiên tôi biết ông. Hơn một trăm năm trước, ông vọng tưởng muốn chiếm cứ bảo địa Cảng Đảo, kìm chế khí vận của Hoa Hạ để bản thân ông tu luyện, nhưng lại bị Cận Vô Trần cản trở”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chốc lát sau, trong đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng vàng.
“Ông hãy bỏ suy nghĩ đó đi, tuy Cảng Đảo không còn Cận Vô Trần và nhà họ Cận, nhưng vẫn còn Diệp Lăng Thiên tôi!”.
“Còn để tôi phát hiện ông xuất hiện ở Cảng Đảo lần nữa, tôi sẽ giết chết ông!”.
Diệp Thiên dứt lời, phóng ra một chỉ từ xa.
Hắc Thần Vu Chủ chấn động, sợ đến mức hồn bay phách tán, quanh người tràn ra sương đen, hóa thành vô số tấm khiên bằng khí đen che chắn trước mặt ông ta.
Nhưng chỉ phong của Diệp Thiên mạnh đến mức nào, ba mươi sáu tấm khiên khí lần lượt bị phá tan, sau cùng đánh vào ngực ông ta.
“Phụt!”.
Hắc Thần Vu Chủ phun ra máu, hóa thành một làn khói đen, chật vật chạy trốn về phía xa, chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết theo gió truyền tới.
Diệp Thiên không đuổi theo, một chỉ của cậu chỉ để cho Hắc Thần Vu Chủ một bài học. Từ nay về sau, ông ta sẽ sợ cậu như sợ thần.
“Vù!”.
Không gian hơi dao động, Diệp Thiên bước một bước đã xuất hiện ở trên du thuyền có đám người Ngụy Phó.
Cậu nhìn quanh mọi người, sau đó mới nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết, nở nụ cười ấm áp.
“Lần này tôi thắng được cũng là nhờ giọng nói của cô đã giúp tôi tỉnh lại”.
Kỷ Nhược Tuyết rung động, không kìm nén được cảm xúc trong lòng thêm nữa, bước nhanh về phía trước, bổ nhào vào lòng Diệp Thiên. Lần này Diệp Thiên không từ chối, trở tay ôm lấy cô ấy.
Nhậm Uyển Doanh đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh tượng ấm áp này, không hề thấy ghen tị chút nào, ngược lại vô cùng cảm khái.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!