Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (Truyện full) - Tác giả: Phong Hòa

Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1917 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay

 “Tôi lấy thân phận người bảo vệ cho nhà họ Ngụy lập lời thề, sau Ngụy Chuy con trai tôi, gia chủ nhà họ Ngụy đời tiếp theo sẽ là Tử Phó!”.  

 

Sau khi nhận được lời bảo đảm của Ngụy Phó, Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, đi về phía ngoài trang viên.  

 

Cậu quen biết Ngụy Tử Phó được một tháng. Mặc dù cậu ta luôn dẫn cậu lui tới những nơi chơi bời trai gái, nhưng từ lâu Diệp Thiên đã nhìn ra Ngụy Tử Phó mới là người giấu tài, giỏi che giấu bản thân. Trên thực tế, việc gì cậu ta cũng quan sát thấy hết, nhớ rõ trong lòng, là một nhân vật trí tuệ chân chính, có thể kiểm soát toàn cuộc.  

 

Chẳng qua trên cậu ta còn có một người anh lớn là Ngụy Hải. Xưa nay nhà họ Ngụy luôn đặt con trưởng lên hàng đầu, anh cả nắm quyền, cho nên cậu ta mới che giấu bản thân, tình nguyện biến mình thành một kẻ ăn chơi trác táng, không quan tâm việc của gia tộc. Nhưng thật ra trong lòng cậu ta mang đầy hoài bão.  

 

Diệp Thiên dặn dò Ngụy Phó chuyện này là để cho cậu ta một cơ hội thể hiện tài năng.  

 

Ngụy Tử Phó sững sờ tại chỗ, mười mấy giây sau, cậu ta ngân ngấn nước mắt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Thiên.  

 

“Anh Thiên, anh nhất định phải quay lại đấy! Đến lúc đó, tôi vẫn sẽ dẫn anh đến câu lạc bộ, cho anh tùy ý lựa chọn người mẫu, ngôi sao gì đó. Chỉ có tôi và anh, hai anh em chúng ta thôi!”.  

 

Trong lời nói của cậu ta ít đi mấy phần hời hợt, nhiều thêm sự lưu luyến và tình nghĩa.  

 

Lần này, Diệp Thiên không từ chối, mà vẫn quay lưng về phía Ngụy Tử Phó khẽ gật đầu.  

 

“Được, lần sau đến, tôi sẽ lựa cô nhiều tiền nhất đấy!”.  

 

Cậu vừa dứt lời thì đã biến mất nơi cửa trang viên, để lại mọi người buồn bã tiếc nuối.  

 

Bên ngoài trang viên nhà họ Ngụy, một bóng người cô đơn ngồi ven đường. Thấy Diệp Thiên đi ra, cô ta mới vui mừng ngẩng đầu lên, bước nhanh tới.  

 

Đến bên cạnh Diệp Thiên, nhìn gương mặt bình thản của cậu, biểu cảm của cô ta hơi cứng lại, có chút cảm khái: “Tôi nên gọi anh là Diệp Thiên hay là Diệp Lăng Thiên đây?”.  

 

Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô gái quật cường này, cười nhẹ nói: “Diệp Lăng Thiên là biệt danh của tôi, đặt cho một niềm tin trong lòng mình. Diệp Thiên mới là tên thật của tôi”.  

 

Nhậm Uyển Doanh nhớ lại cảnh lúc nãy ở trên mặt biển sóng cuộn ào ào, Diệp Thiên một tay khuấy đảo gió mưa, nhất thời ngây ngẩn xuất thần.  

 

“Có phải anh sắp đi rồi không?”.  

 

Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên, tỏ ra buồn bã.  

 

Diệp Thiên không trả lời, chỉ mỉm cười. Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, cô ta đã biết đáp án, lập tức trở nên rầu rĩ.  

 

“Sau này tôi còn được gặp lại anh không?”.  

 

Diệp Thiên chắp tay sau lưng xoay người lại, ánh mắt rất dịu dàng, thản nhiên nói: “Gặp lại thì là duyên phận. Nhưng như tôi nói đấy, hai chúng ta không thuộc về cùng một thế giới, tốt nhất cô đừng mơ mộng gì về tôi nữa!”.  

 

“Cậu Phó là một người đàn ông tốt, cậu ấy sẽ một lòng một dạ với cô!”.  

 

Nhậm Uyển Doanh đứng sững tại chỗ, lúc cô ta hoàn hồn lại, Diệp Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt cô ta.  

 

Một hàng nước mắt rơi xuống theo khóe mắt, cuộc gặp gỡ này chung quy cũng chỉ là tình cảm đơn phương.  

 

Ở phòng tiếp khách VIP của Tập đoàn Lăng Thiên chi nhánh Cảng Đảo, Kỷ Nhược Tuyết mặc áo trắng hơn tuyết, tim đập thình thịch.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận