Diệp Thiên vẫn đứng đó, ánh mắt không chút cảm xúc quét qua tám người trên không trrung, như thể nhìn những con kiến đang lơ lửng vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thiên, tám người đạo trưởng Thiên Nhất và Lôi Bắc Minh kia đều cảm thấy quái lạ.
Vốn tưởng đó là một nhân vật thần thoại vô chủ giáng thế, nhưng không ngờ đã bị người ta ‘đặt hàng trước’, chuyến đi lần này của bọn họ coi như vô ích rồi.
“Ha ha, nếu như bảo vật này là do cậu luyện, thì nó nên thuộc về cậu, chúng tôi sao dám động tay được?”
Đạo trưởng Thiên Nhất, Lôi Bắc Minh và Silas là ba người phát biểu ý kiến đầu tiên, bọn họ đều là vương cấp chín sao, tu vi đã ngang với Thẩm phán vương và Long Hoàng, ngay cả khi bọn họ ở ẩn đã lâu nhưng vẫn nắm được đầy đủ thông tin.
Bọn họ đã sớm biết chuyện Diệp Thiên giết sáu người cảnh giới vương cấp ở trận chiến Lư Thành, cộng thêm việc Diệp Thiên có thần khí trong tay càng khiến bọn họ bị áp chế mạnh mẽ, trước khi cuộc chiến vương cấp bắt đầu, bọn họ không muốn sẽ phải giao tranh với Diệp Thiên, không ai muốn bị thương vào lúc này cả.
Cả ba lập tức lùi lại, nhưng năm vị vương cấp khác dường như vẫn không có ý định rời đi.
Trong số năm người, có một võ sĩ muay Thái cổ tên Chachai đến từ Thái Bang liền tiến lên một bước, quét mắt qua rồi nhìn xuống Diệp Thiên.
“Cậu Diệp Lăng Thiên, nếu thanh kiếm này quả thực là do cậu chế tạo thì cậu có thể cho chúng tôi thấy uy lực của nó không?”
Cơ thể Chachai như được bao phủ bởi vàng thép, đâu đâu cũng là bắp thịt được rèn luyện đến đỉnh cao, đã đạt đến giới hạn vương cấp, một khi thi triển bí pháp của muay Thái cổ thì sức chiến đấu sẽ tức khắc tăng vọt, không hề kém vương cấp chín sao.
Nghe Chachai nói xong, bốn người còn lại đều không lên tiếng, nhưng không có người nào dám nhích chân, bọn họ vẫn còn đang đứng trên không trung, rõ ràng là đợi đợi Chachai ra tay trước.
Bọn họ không giống với đạo trưởng Thiên Nhất, tuy danh tiếng của Diệp Thiên vang khắp thiên hạ, hơn nữa lại còn có tin đồn một mình cậu đánh cả sáu vương cấp, nhưng chuyện này cũng chỉ là tin đồn mà thôi, bọn họ không hề tận mắt nhìn thấy, rất có thể tin đồn là do phóng đại mà ra.
Năm người bọn họ bay hàng ngàn dặm mới tới được Cảng Đảo, kết quả lại thành công cốc, đương nhiên sẽ không cam tâm, bất kể thực hư thế nào, bọn họ cũng muốn thấy cho được uy lực của thanh kiếm cổ trong tay Diệp Thiên.
“Hừm!”
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên khinh thường, sau đó lắc đầu.
“Thành thật mà nói, cho dù các người có thực sự muốn nhìn thấy sức mạnh của nó thì tôi cũng sẽ không dùng để ra tay với các người đâu!”
“Chỉ dựa vào mấy ngươi, căn bản không có đủ tư cách để tôi sử dụng!”
Diệp Thiên nói không chút khách sáo, nhưng cũng không có chút khoa trương nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!