Lúc nói câu này, cô ta vừa hay nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện liền vội vã chạy về phía cậu.
“Diệp Thiên, cậu đến rồi, chúng ta đi thôi!”
Diệp Thiên gật đầu, không hề có ý định để ý đến Hứa Bác Thuần. Cậu cùng Lâm Hiểu Nguyễn sánh vai cùng đi.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thiên khiến Hứa Bác Thuần kinh ngạc. Ở nơi đất khách quê người này, anh ta chưa từng nghĩ rằng Lâm Hiểu Nguyễn sẽ hẹn gặp người đàn ông khác.
Khi anh ta nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thiên, sắc mặt anh ta lại thay đổi. Anh ta đã nhận ra rồi, đây chính là cái tên “không biết sống chết” anh ta gặp trên chuyến bay từ Yellen về thủ đô.
Lúc đó, anh ta đã gọi điện thoại hẹn sẵn người đứng ở cổng sân bay chuẩn bị chặn đường Diệp Thiên, nhưng cuối cùng lại để Diệp Thiên trốn thoát. Không ngờ rằng Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây, còn đi cùng với cả Lâm Hiểu Nguyễn.
Nghĩ đến đây, thù cũ nợ mới chất chồng, Hứa Bác Thuần mặc kệ đang ở sảnh khách sạn xa hoa nhất Ba Thành này mà xông lên đấm một phát vào mặt Diệp Thiên.
“Cái tên khốn này, mày muốn chết à!”
Hứa Bác Thuần giận dữ, cũng không thèm để ý xem đang ở đâu, lao đến phía Lâm Hiểu Nguyễn, muốn đấm vào mặt Diệp Thiên.
Nơi này tuy không phải Kim Lăng nhưng dựa vào thân phận người thừa kế của nhà họ Hứa ở Kim Lăng, anh ta lo gì không có chỗ dựa cũng như quan hệ ở Ba Thành chứ.
Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, Diệp Thiên đã không chịu đổi chỗ cho anh ta. Anh ta sớm đã muốn đánh cậu nên gọi một đám anh em đứng đợi sẵn ở bên ngoài sân bay thủ đô. Chẳng qua tên Diệp Thiên này may mắn trốn thoát. Lần này thấy Diệp Thiên và vợ chưa cưới của mình đồng hành trên nơi đất khách quê người này, sao anh ta có thể bỏ qua được.
Bản thân anh ta là con nhà nòi, cú đấm này không hề có chút nể nang nào. Kể cả người đàn ông nào cao đến hai mét cũng có thể bị đấm cho gãy mũi ngay lập tức.
Lâm Hiểu Nguyễn phát giác ra hành động của Hứa Bác Thuần nhưng anh ta quá nhanh. Cô ta có muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể hô lên một tiếng.
“Bụp!”
Trông thấy Diệp Thiên như sắp lĩnh trọn cú đấm thì lúc này, một âm thanh nặng nề lại phát ra.
Diệp Thiên chỉ khẽ huơ tay, Hứa Bác Thuần đã kêu thảm, quay về phía sau ba vòng, ngã bịch lên bàn trà ở sảnh.
Bàn trà được làm bằng thủy tinh, vỡ nát vụn khiến cho bao nhiêu người xung quanh đều quay đầu lại xem, họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đây là lần đầu tiên!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chẳng thèm nhìn lấy Hứa Bác Thuần một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!