Diệp Thiên được coi như là một trong số ít những người cho cô ta cảm giác khác giới một cách tự nhiên. Bất luận là tướng mạo hay cách nói chuyện đều rất được. Cô ta rất muốn trước khi kết hôn được có cơ hội trải nghiệm ở bên người khác giới.
“Bạn trai?”
Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ quái, muốn từ chối nhưng nhìn thấy sự thất vọng ở đáy mắt Lâm Hiểu Nguyễn cậu lại đành nuốt lời định nói ra vào trong.
“Được, nhưng tôi chỉ có thể làm bạn trai của cô trong một ngày. Đến trưa mai thì cô và tôi vẫn là bạn bè!”
Lâm Hiểu Nguyễn lập tức gật đầu: “Tốt quá, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi vẫn rất cảm ơn cậu Diệp Thiên ạ!”
“Cậu không cần phải có tâm lý gánh nặng gì đâu, nếu như Hứa Bác Thuần tìm đến cậu thì tôi sẽ xử lý anh ta. Cậu yên tâm!”
Diệp Thiên lắc đầu cười, khỏi phải nói, tên Hứa Bác Thuần kia đã bao giờ được cậu để tâm đến đâu.
“Vậy bạn trai ơi, bây giờ chúng mình đi tham quan cung Louvre nhé!”
Lâm Hiểu Nguyễn cười hí hửng, ngay lập tức nhập vai. Cô ta nũng nịu kéo Diệp Thiên vào trong cung Louvre.
Cả một buổi chiều Diệp Thiên cùng Lâm Hiểu Nguyễn đi khắp mọi ngóc ngách của Louvre. Đi vào trong, Lâm Hiểu Nguyễn như một đứa trẻ đầy tò mò với các loại thực vật quý hiếm, các loại điêu khắc lịch sử, cô ta cứ hỏi hết cái này đến cái kia.
Còn Diệp Thiên gần như sẽ luôn đáp lại mọi câu hỏi ấy. Cậu trả lời rõ ràng từng cái tên, đặc điểm của mỗi loài thực vật, giải thích cho Lâm Hiểu Nguyễn về lịch sử các tượng điêu khắc và cả những câu chuyện sau nó.
Lâm Hiểu Nguyễn ngạc nhiên với khối kiến thức của Diệp Thiên, cảm thấy như mình lại càng thêm hiểu rõ Diệp Thiên. Trong lòng cô ta như có thứ gì đó đang dần trở nên kích động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua. Lúc Catherine đến tìm hai người họ đã là sáu giờ rưỡi tối.
Lâm Hiểu Nguyễn vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên chưa từng buông ra. Catherine mập mờ nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Giờ tôi đưa hai người đến nhà hàng Pháp lớn nhất của Ba Thành. Đầu bếp ở đó toàn là những người đứng đầu ở Ba Thành, mong rằng hai người sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn này”.
Vệ sĩ lái chiếc Bently đến thẳng nhà hàng. Trên đường đi có một tòa tháp cao chót vót hiện ra trước mắt, chính là tòa kiến trúc nổi tiếng của Ba Thành, tháp Eiffel: “Hả?”
Lâm Hiểu Nguyễn đang chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của tòa tháp Eiffel thì bỗng phát hiện ra xung quanh tháp có vô số những người mặc áo đen vây kín lại. Họ giăng những sợi dây dài, có cả đèn cảnh báo nhấp nháy như muốn ngăn người khác tiến lại gần.
“Catherine, chuyện gì thế này? Ở đây xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía Catherine.
“Chính xác mà nói thì là ngày mai”.
Đôi mắt xinh đẹp của Catherine chợt nặng trĩu.
“Ngày mai, ở đây sẽ có một trận đại chiến!”
“Hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!