"Nếu đã biết tôi, thì nên biết kết quả sẽ như thế nào khi xúc phạm tôi!"
"Ông nói xem, tôi nên làm gì với anh ta?"
Levi đổ mồ hôi lạnh, dập mạnh đầu ba cái: "Diệp đế vương, xin cậu bỏ qua cho, tôi thật sự không biết cậu ở đây, đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
Lúc này trông Levi chẳng giống dáng vẻ của một cao thủ tí nào cả, mà chỉ là một người bình thường đang cố gắng cầu xin cho tính mạng của mình mà thôi.
Những người khác đều sợ hãi nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, chẳng lẽ Diệp Thiên lại dám giết người ở nơi công cộng sao?
"Tôi sẽ không giết ông!"
Diệp Thiên chỉ vào Hứa Bác Thuần: "Là anh ta bảo ông đến đối phó với tôi à, rất đơn giản, nếu như ông giết hắn, thì có thể lấy mạng đổi mạng!"
Sắc mặt Hứa Bác Thuần lập tức thay đổi ngay khi nghe thấy, anh ta gần như muốn quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp di chuyển thì Levi đã đột nhiên đứng dậy rồi tát anh ta một cái.
"Bốp!"
Lực mạnh đến mức khiến Hứa Bác Thuần va thẳng vào tường, làm xương thịt vỡ thành vô số mảnh.
Vô số tiếng la hét xuyên thấu bầu trời, ngay cả các vị khách cũng bỏ chạy tứ phía, nhưng Potter Far đã ra lệnh cho nhân viên an ninh kiểm soát trật tự tại hiện trường.
Potter Far nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, cho dù thế nào cũng không thể không tin, nhưng biểu hiện của Levi và cách xưng hô đối với Diệp Thiên cũng đã nói lên rõ thân phận của cậu.
Anh ta siết chặt hai tay, cúi đầu chín mươi độ chào Diệp Thiên.
"Tôi không biết Diệp đế vương tới, lúc nãy do tôi không biết nên đã xúc phạm, mong Diệp đế vương tha cho!"
Diệp Thiên cũng không thèm quan tâm đến anh ta, cậu nhìn sang Lâm Hiểu Nguyễn, cười nhẹ nói: "Ở đây không có gì thú vị, tôi về khách sạn trước, cậu cứ chơi tiếp đi!"
Sau khi nói xong, Diệp Thiên liền ung dung bước đi, bỏ qua những ánh mắt đang nhìn kia, tất cả đều tự động nhường đường cho Diệp Thiên, không ai dám ngán đường cậu dù chỉ nửa giây.
Lâm Hiểu Nguyễn sững sờ ngay tại chỗ, từ dáng vẻ của Levi quỳ lạy Diệp Thiên cầu xin lòng thương xót, cho đến cái chết của Hứa Bác Thuần, tất cả hệt như một giấc mộng, đến bây giờ cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.
Sau khi Diệp Thiên rời khỏi, Levi mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng trốn đi, ông ta biết nếu vừa rồi không dứt khoát giết Hứa Bác Thuần thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
Thân hình Catherine nóng bỏng mê người, đôi mắt đẹp tựa như ánh mặt trời nhìn chằm chằm vào nơi Diệp Thiên vừa mới rời đi.
"Trời ạ, đúng là cậu ấy, thế giới thật kích thích quá đi!"
Lâm Hiểu Nguyễn nghe xong liền cảm thấy kinh ngạc, cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Catherine, cậu nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!