Diệp Thiên cười nhẹ, năm ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
“Ngày mai tôi sẽ cho cả thế giới biết, Diệp Lăng Thiên tôi, thực sự có năng lực như thế nào!”
Bỗng một tia sét từ trên trời đánh xuống, chia bầu trời thành hai mảng.
Đêm hôm đó, Lâm Hiểu Nguyễn không rời đi, cô ngủ trên ghế sô pha trong phòng tổng thống, còn Diệp Thiên thì đang ngồi ở hoa viên ban công, nhìn vào những vì sao trên bầu trời đêm, không hề chợp mắt.
Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, cả thành phố Ba Thành bắt đầu rung chuyển dữ dội, như thể có động đất.
Diệp Thiên đứng dậy từ chỗ ghế đá, ở bên trong, Lâm Hiểu Nguyễn đã chỉnh đốn xong xuôi rồi đứng đợi ngay cửa, giống như vợ sắp tiễn chồng đi vậy.
Ngày quyết chiến cuối cùng đã đến, ân oán giữa Diệp Thiên và viện trọng tài cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt trong hôm nay!
“Cậu, đi quyết chiến thật à?”
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn Diệp Thiên bằng đôi mắt xinh đẹp lấp láy.
Tối qua Barrou xuất hiện, chân đạp không, xung quanh là chân nguyên bập bềnh, có khả năng bay lượn trong không trung đã khiến cô ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về thế giới.
Cô ta thật không thể tưởng tượng nổi, nhân vật như vậy lại có thể trò chuyện ngang hàng với Diệp Thiên, hơn nữa giọng điệu còn tỏ ra kiêng dè vài phần.
Cô ta lại càng kinh ngạc, càng tò mò hơn. Khi Diệp THiên để lộ con người thật sự thì không biết sẽ mạnh tới mức nào?
“Đúng vậy?”
Diệp Thiên khẽ gật đầu.
Cậu nhìn Lâm Hiểu Nguyễn, chỉ thấy đôi mắt cô lờ đờ, rõ ràng là tối hôm qua đã mất ngủ. Cậu bỗng mỉm cười: “Còn cách buổi trưa hai tiếng đồng hồ, thời gian giữa tôi và cô cũng còn hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng này chúng ta coi như là người yêu đi!”
“Nếu đã vậy thì đi cùng tôi, từ đây đi tới tháp Eiffel cũng vừa hay tầm hai tiếng đồng hồ!”
Lâm Hiểu Nguyễn không chút do dự, lập tức đồng ý.
“Được, chúng ta xuất phát thôi!”
Cô gái bước đi đầy tự nhiên, vòng tay ôm lấy cánh tay Diệp Thiên. Lần này, cô ta ôm rất chặt. Bởi vì cô ta biết, một khi buông ra thì sẽ mất đi vĩnh viễn.
Cùng Diệp Thiên đi đoạn đường cuối cùng, có thể có sẽ không bao giờ có thể gặp được người đàn ông tuyệt vời như vậy nữa.
Đầu đường thành phố, vô số người đi lại. Diệp Thiên và Lâm Hiểu Nguyễn bước đi. Cả đoạn đường, cô ta không nhịn được mà hỏi Diệp Thiên. Tất cả đều liên quan tới lịch sử của Ba Thành, chứ không hề đề cập chút nào tới Lăng Hiên.
Diệp Thiên cũng vui vẻ giải thích, lúc này bản thân cậu không giống như chiến đấu mà giống như đi tản bộ vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!