“Lúc đó, chuyện này đã gây ra náo loạn cực lớn trong tiểu thế giới, vô số người bàn tán xôn xao, tôi cũng vô cùng kinh ngạc”.
Nói đến đây, Mộ Dung Vô Địch nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt vô cùng phức tạp.
“Bây giờ xem ra, người đàn ông thế tục kết hôn cùng bà ấy chính là Diệp Vân Long, cũng chính là… bố cậu!”.
Đến đây, ánh mắt Diệp Thiên chợt trở nên nghiêm nghị, cơn oán giận trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ra cậu không hề hay biết gì về thân phận bối cảnh của mẹ ruột mình.
Ánh mắt cậu tối lại, lần đầu tiên cúi thấp mái đầu vẫn luôn ngẩng cao của mình.
“Diệp Thiên tôi không xứng làm con!”.
Diệp Thiên ngước nhìn bầu trời, lần đầu cảm thấy hổ thẹn đến vậy.
Thi Tú Vân là mẹ ruột của cậu, mặc dù có khoảng thời gian tám năm không ở bên cạnh Diệp Thiên nhưng cậu không bao giờ quên vẻ mặt đau buồn đến tuyệt vọng của Thi Tú Vân khi thấy cậu bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.
Đó là tình yêu vô điều kiện của người mẹ dành cho con. Sau đó, Thi Tú Vân cũng rời khỏi nhà họ Diệp tám năm, đến Thủ Đô Tây Sơn ăn chay lễ phật, tám năm như một ngày. Lúc gặp lại nhau, bà ấy lập tức nhận ra Diệp Thiên. Tất cả những điều này đủ để chứng minh Diệp Thiên có vị trí quan trọng đến mức nào ở trong lòng Thi Tú Vân.
Nhưng tiếc thay, Diệp Thiên chưa một lần nghĩ đến chuyện tìm hiểu về quá khứ của Thi Tú Vân, đây quả thật là sự thất trách của cậu.
“Nói tiếp đi!”
Giọng của Diệp Thiên bình đạm, ánh mắt trở về vẻ lanh lợi thường ngày.
Nếu đã áy náy, vậy cậu sẽ dùng hành động thực tế để gột rửa sự hổ thẹn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!