Mộ Dung Vô Địch lại không cười nổi, ánh mắt hiện lên tia tiếc nuối.
“Tôi từng nghe một tin đồn rằng ông tìm được vị trí của Thiên Cơ Lâu, từng khiêu chiến với đó, sau đó không biết tung tích nữa”.
“Tôi còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là tin đồn, không thể tin, nhưng xem ra bây giờ mới là sự thật nguyên bản nhất”.
“Ông không chỉ thất bại bởi nhà họ Long mà còn trở thành con chó của nhà họ Long rồi”.
Nói đến đây, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, ẩn chứa sự tức giận.
“Lâm Đạp Phong, ông đã quên câu “ý chí như sắt đá vẫn luôn là một” mà ông nói với tôi rồi sao? Lòng yêu võ thuật, ý chí sắt đá của ông đâu rồi? Vứt hết rồi sao?”
“Ông vốn dĩ là cao thủ mạnh mẽ, tại sao lại cam lòng cung cúc tận tụy cho người khác?”
Nghe thế ánh mắt Lâm Đạp Phong lại không hề có sự dao động, chỉ thờ ơ cười.
“Mộ Dung Vô Địch, tầm nhìn của cậu vẫn còn quá nhỏ, cậu không biết cái gì là núi này cao còn núi cao hơn”.
“Chút sức mạnh của chúng ta được xem là cao thủ ở giới thế tục, nhưng đứng trước cường giả thật sự nó chẳng qua chỉ là một trang giấy trắng yếu ớt, chỉ cần đụng vào là vỡ nát”.
“Năm đó tôi vất vả tu luyện võ thuật mấy chục năm, vốn cứ nghĩ mình đã có thể vô địch rồi, nhưng không ngờ gặp phải cường giả nhà họ Long, tôi mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng”.
“Cậu không biết đó là sức mạnh vượt cả sinh mệnh của người bình thường, là sức mạnh chỉ có tiên và thần linh mới có thể có. Tôi cam lòng chịu thua trước sức mạnh này là vì tôi cũng muốn có sức mạnh khủng khiếp như thế”.
“Với tôi, mọi thứ tôi làm để theo đuổi sức mạnh đều đáng giá, dù là rơi vào cảnh làm tay sai thì có thế nào?”
Mộ Dung Vô Địch nhìn tia kiên định trong mắt Lâm Đạp Phong thì không khỏi sửng sốt, nhưng ông ta phản ứng lại rất nhanh, giữa hai hàng mày đã không còn sự mong đợi được gặp lại Lâm Đạp Phong còn chỉ còn sự lạnh nhạt vô tận và ý chiến đấu mờ mịt.
Ông ta tiến lên một bước kéo gần khoảng cách với Lâm Đạp Phong, hai người nhìn nhau vô hình trung hai luồng sức mạnh đang giao vào nhau.
“Nói như thế hôm nay ông là đối thủ của tôi?”
Mộ Dung Vô Địch trầm giọng hỏi.
“Như cậu thấy đấy…”, Lâm Đạp Phong không cảm xúc nói, lòng bàn tay khô khốc rút ra từ trong túi: “Thắng thua của tôi và cậu là thắng thua của Thiên Cơ Minh và nhà họ Mộ Dung”.
“Ra tay đi!”
Vừa dứt lời mặt đất nơi Lâm Đạp Phong đứng bỗng chìm xuống, luồng điện mạnh mẽ tụ lại từ bốn phương tám hướng bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mộ Dung Vô Địch cũng là vung tay áo, ánh mắt toát ra ánh sáng, bàn tay siết chặt, chân nguyên dần ngưng tụ trong bàn tay ông ta, cuối cùng trở thành một thanh kiếm màu đỏ.
Cuối cùng cuộc chiến của hai người cũng sắp bắt đầu.
Đúng lúc này Diệp Thiên ngồi bên bàn ăn ngước mắt lên, cùng lúc đó một luồng sức mạnh tinh thần cường bạo dâng lên biến thành một tầng thủy triều vô hình bao phủ toàn bộ dinh thự Thủy Tinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!