Lương Đình Long – thống soái cao nhất của quân khu Thành Môn nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc trên biển thì hét lên. Đối với loại vũ khí này, tình báo của Hoa Hạ từng nhắc tới. Ban đầu bọn họ cho rằng đó chỉ là bom khói mà Hợp Chúng Quốc tung ra, còn trên thực tế thì không thể nào nghiên cứu ra được một loại bom mang tính hủy diệt như thế.
Nhưng giờ xem ra, giờ bọn họ đã hiểu. thực lực công nghệ của Hợp Chúng Quốc đúng là đứng đầu thế giới. Uy lực của bom phá ủy oxy này thật khiến cả thế giới chấn động.
Trong phạm vi mà nó ảnh hưởng sẽ khiến sinh khí của toàn bộ sinh vật bị tiêu hủy, không thể nào sinh tồn được nữa. Đây chính là uy lực của bom phá huy oxy. Một khi nổ, trong phạm vi hàng chục dặm, sẽ không còn sự sống. Các tướng tinh phía Lương Đình Long hoặc là các giáo quan đều rơi vào im lặng và nhìn chăm chăm vào màn hình.
Bọn họ biết rất rõ. Với vũ khí mang tính hủy diệt như thế này thì truyền kỳ của Hoa Hạ, tướng tinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Hạ của Long Nhận e rằng lành ít dữ nhiều.
Dù có là người đứng đầu lúc này thì cũng khó có thể ngăn chặn được khoa học hạt nhât của quân đội!
” Đừng”
Trong khuôn viên nhà họ Diệp, Đàm Băng Băng và Tiêu Thiến Tuyết đứng bật dậy, kêu lên thảm thiết với vẻ mặt bi thương.
Trên mặt biển, cuối cùng mọi thứ dần trở lại bình thường. Bọn họ hi vọng sẽ lại có một bóng hình màu xanh lam xuất hiện. Nhưng đợi một hồi lâu thì mặt biển vẫn bình lặng như thế, chỉ có vô số xác cá, tôm nổi lên. Còn Diệp Thiên thì không thấy đâu.
Diệp Vân Long và Diệp Sơn cũng đứng ngây tại chỗ. Diệp Sơn – người quản lý của nhà họ Diệp dường như già đi thêm chục tuổi, khuôn mặt hiện lên vẻ bi thương và im lặng một hồi lâu.
Còn Diệp Vân Long thì ánh lên vẻ lạnh giá trong đôi mắt. Trong nỗi đau hiện lên sự phẫn nộ vô cùng.
“Hợp Chúng Quốc, được lắm, các người làm tốt lắm!”
Ông ta siết chặt nắm đấm, khí tức trên người cuộn lên như sấm chớp và tràn đầy sát ý.
“Anh Diệp Thiên!”
Tại khách sạn quốc tế Thủy Sơn, Kim Lăng. Cố Giai Lệ – người được mệnh danh là một trong tứ đại thiên hậu mới nổi liền bật dậy khỏi ghế sô pha, khóc như xé gan xé phổi, nước mắt rơi lã chã.
“A Thiên!”
Trong ký túc xá nữ của đại học Thủ Đô, Tiếu Văn Nguyệt mặc đồ ngủ cũng gào khóc thê lương khiến cho cả toà nhà ký túc dường như đều nghe thấy rõ.
Cảnh tượng tương tự xảy ra khắp nơi. Bọn họ đều là bạn bè người thân hoặc là tri kỷ của Diệp Thiên. Nhìn thấy uy lực phá hủy của bom oxy thì tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Dù Diệp Thiên từng có vô số chiến tích huy hoàng, là truyền kỳ của hiện tại và bọn họ cảm thấy đầy tự tin với Diệp Thiên thì lúc này cậu ấy cũng không nằm ngoài ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!