Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (Truyện full) - Tác giả: Phong Hòa

Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 2302 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay

 

“Chuyện này có liên quan đến ông không?”.  

 

Mặc dù Thi Trảm Nguyên có máu mủ với Diệp Thiên, nhưng cậu không hề có thiện cảm với nhà họ Thi. Do đó giọng điệu của cậu mang vẻ chất vấn, hoàn toàn xem Thi Trảm Nguyên như kẻ địch.  

 

Lúc này, Thi Trảm Nguyên mới hoàn hồn sau cơn kinh ngạc khi thấy Diệp Thiên chống lại bốn người cảnh giới truyền thuyết. Ông ta nhíu mày, không còn nói với Diệp Thiên bằng giọng điệu người trên cao như trước nữa.  

 

Ông ta biết đứa cháu mà mình không xem trọng trước kia đã có thực lực nói chuyện ngang hàng với ông ta.  

 

“Chuyện này là quyết định của hội trưởng lão nhà họ Thi!”.  

 

Ông ta im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn trả lời: “Mặc dù ông đã ra sức phản đối, nhưng những người khác của hội trưởng lão đều ủng hộ, ông cũng không thể thay đổi!”.  

 

“Hội trưởng lão?”.  

 

Diệp Thiên cười nhạt, trong lòng đã sớm hiểu ra.  

 

Hội trưởng lão gì đó chẳng qua là cái cớ thoái thác của Thi Trảm Nguyên mà thôi. Nếu ông ta thật sự có lòng chở che, với thân phận địa vị của Thi Trảm Nguyên ở nhà họ Thi, làm sao thống lĩnh của Chấp Pháp Đường nhỏ bé lại dám bắt cháu của ông ta?  

 

Nói trắng ra, trong mắt người nhà họ Thi, bao gồm cả Thi Trảm Nguyên, từ ban đầu đã không xem trọng hai anh em cậu, chỉ xem bọn họ như những kẻ có tội do Thi Tú Vân và người đàn ông giới thế tục sinh ra.  

 

Mặc dù Thi Trảm Nguyên có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng rõ ràng ông ta cũng không thừa nhận kẻ ngoại tộc có dòng máu lai tạp như cậu. Nếu không phải hôm nay cậu thể hiện ra thực lực ngoài dự liệu của Thi Trảm Nguyên, ông ta tuyệt đối không thể nào mời cậu về nhà họ Thi, xem trọng cậu như vậy.  

 

Thi Trảm Nguyên và Diệp Thiên nhìn nhau, ông ta có loại ảo giác như người đứng trước mắt mình không phải là thanh niên hậu bối chỉ mới hai mươi tuổi, mà là một lão quái vật trải đời. Dường như mọi suy nghĩ, mọi bí mật của ông ta đều không thể qua mắt được Diệp Thiên.  

 

Ông ta im lặng trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, bất kể cháu có thái độ thế nào với nhà họ Thi, chung quy trên người cháu vẫn có dòng máu của nhà họ Thi, điều này không thể xóa đi được!”.  

 

“Ông vẫn giữ thái độ như cũ, nếu cháu đồng ý thì cánh cửa của nhà họ Thi sẽ lập tức mở rộng cho cháu. Với thiên phú của cháu, một khi bước vào con đường tu tiên chắc chắn có thể tiến bộ rất nhanh, bay lên chín tầng trời!”.  

 

“Nói không chừng, sau này cháu còn có thể tranh được chức vị môn chủ của Tứ Tượng Tông!”.  

 

Ông ta mở miệng, chuẩn bị nói thêm gì đó, nhưng Diệp Thiên lại xua tay, ánh mắt lạnh lùng.  

 

“Mẹ tôi ở nhà họ Thi có ổn không?”.  

 

Câu hỏi này khiến Thi Trảm Nguyên sững sờ, ngay sau đó ông ta lập tức trả lời: “Chuyện này cháu yên tâm, nó là con gái ta, hơn nữa còn là thánh nữ thiên tài xuất chúng nhất trong lịch sử nhà họ Thi, địa vị vô cùng cao, toàn bộ Tứ Tượng Tông đều hi vọng vào nó”.  

 

“Nếu cháu theo ông trở về nhà họ Thi, đãi ngộ của cháu cũng sẽ không thua kém gì mẹ cháu!”.  

 

“Vậy sao?”.  

 

Diệp Thiên nghe vậy khẽ gật đầu.  

 

“Thế là tốt nhất!”.  

 

Thi Trảm Nguyên tưởng rằng Diệp Thiên đồng ý trở về nhà họ Thi, lập tức vui mừng ra mặt, nào ngờ câu tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến gương mặt ông ta cứng đờ.  

 

“Về đó nói với các trưởng lão còn lại của nhà họ Thi, nhà họ Diệp ở thủ đô mới là nhà của mẹ tôi, không phải nhà họ Thi!”.  

 

“Diệp Thiên tôi nhất định sẽ đích thân đến cửa, ngày đó tôi sẽ quang minh chính đại đón mẹ tôi về nhà, ai dám ngăn cản tôi thì quyết chiến một trận sinh tử”.  

 

Diệp Thiên dứt lời, bước chân sang ngang, nhường ra lối đi cho Thi Trảm Nguyên về Tiên Môn.  

 

“Ông đi đi!”.  

 

“Nhớ kĩ, đây là tôi nể tình mẹ tôi!”.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận