Một luồng sức mạnh đáng sợ xông thẳng về phía trước, hơn mười đoá hoa kiếm đồng thời bị đụng vỡ tan, quyền kinh mạnh bạo bay tán loạn, ánh mắt Đàm Băng Băng lập tức thay đổi, giơ kiếm đỡ lấy, khó khăn lắm mới đỡ được một đòn. Toàn bộ cánh tay phải của cô ta đã tê dại cả đi.
“Lão già này còn mạnh hơn cả Ẩn Giả Churchill”
Đàm Băng Băng nhủ thầm. Thật không cam tâm, hôm nay có Độc Nhãn Long Vương ở đây, cô ta biết rõ mình không có hy vọng giết được VanVleet Doyle.
Nhưng cô ta không có ý định rút lui, ngược lại ánh mắt Đàm Băng Băng trở nên vô cùng kiên định, mang theo tâm thái ngọc nát còn hơn ngói lành. Trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến chuyện báo thù cho người đàn ông kia, cho dù có chết cũng phải làm chút gì đó cho người đàn ông ấy, nhất định không để cho kẻ thù của anh ấy sống tốt.
“Muốn liều mạng để hai bên cùng chết à? Đúng là suy nghĩ đáng nực cười!”
Thấy vậy, Độc Nhãn Long Vương cười lạnh một tiếng: “Tôi muốn giết cô cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
“Không có sự bảo vệ của Diệp Lăng Thiên, người trong La Võng có thể giết cô đều xếp thành hàng dài!”
Vừa dứt lời, Độc Nhãn Long Vương chuẩn bị ra tay, ngay lúc này, động tác của ông ta bỗng ngưng lại, dường như có tin tức gì đó truyền tới thần phủ của ông ta.
“Hử?”
Ông ta ngây người một lúc lâu, sau đó sắc mặt thay đổi nhanh chóng, giống như nghe được tin dữ vậy, vẻ mặt ngập tràn sự kinh sợ.
“Sao có thể chứ? Sao có thể vậy được?”
Ông ta không ngừng lẩm bẩm, Đàm Băng Băng và VanVleet Doyle đừng một bên cũng ngơ ngác, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, Độc Nhãn Long Vương bất ngờ ngước đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng bỗng lộ ra một nụ cười nịnh bợ, chắp tay với Đàm Băng Băng.
“Chuyện này…Ripper, năm xưa, tôi và sư phụ cô cũng có chút giao tình, tính ra, cô cũng như con cháu của ta vậy!”
“Vừa rồi tôi chỉ đùa một chút với cô thôi, hy vọng cô không quá để tâm tới chuyện này, càng đừng nhắc tới nó trước mặt đế vương Diệp!”
Vừa rồi, ông ta nhận được linh quỷ truyền tin mà chỉ những cao thủ thuộc vương cấp trở lên ở trong La Võng mới có, biết được rằng tại sa mạc Bắc Phi, Diệp Thiên đã thắng trận trở về, vậy nên thái độ của ông ta đối với Đàm Băng Băng mới quay ngoắt 180 độ.
“Hả? Ông nói vậy là có ý gì?”
Đàm Băng Băng càng cảm thấy nghi ngờ hơn, không rõ Độc Nhãn Long Vương có ý gì.
Độc Nhãn Long Vương không muốn giải thích thêm, chỉ cười gượng một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
“Sao đi vội thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!