Phía hiện trường, ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lãnh đạm, sát ý vô hình tràn ngập khắp nơi, khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Lòng bàn tay Hứa Xương Bình run lên, suýt nữa rơi cả gậy xuống đất, ông ta chưa bao giờ nghĩ thanh niên có vẻ ôn hòa này lại có sức mạnh như vậy, đến cả ông già đã từng trải đời như ông ta cũng phải kinh ngạc.
Ông ta định thần lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hứa Xương Bình là người nắm giữ một nửa nhà họ Hứa, đương nhiên khả năng nhận biết người hay vật đều không hề yếu, tuy lúc nãy ông ta không coi trọng Diệp Thiên, nhưng khí tức mạnh mẽ mà cậu vô tình toát ra vừa rồi đã khiến ông ta hiểu ngay lập tức, người trước mặt đây chắc chắn không phải dạng xoàng.
“Võ sĩ?”
Trong đầu ông ta chợt lóe lên một chữ, khiến vẻ mặt càng trở nên khó coi.
“Tôi là ai, ông không xứng để biết!”
“Hôm nay tôi đã nói đủ rồi, nếu muốn nhà họ Hứa tiếp tục có con cháu nối dõi, thì chỉ có duy nhất một lựa chọn!”
Diệp Thiên không thèm nhìn Hứa Xương Bình, giọng nói lạnh như dao.
Xung quanh náo động hẳn lên, không ai có thể ngờ Diệp Thiên lại tỏ ra thái độ như vậy khi đối mặt với Hứa Xương Bình, thậm chí còn nói câu đại loại như “nhà họ Hứa sẽ tuyệt hậu”.
Bất hiếu có ba loại, không có con nối dõi là tội nặng nhất! Như mọi người đã biết, điều cấm kỵ nhất trong một gia tộc mạnh là “không có con nối dõi”, Diệp Thiên nói không phải là để đắc tội nhà họ Hứa, mà là đang đe dọa.
Trong đầu Nhân Nhân đầy tiếng ong ong, cô biết rõ lời Diệp Thiên nói chính là chỉ cô, cho dù Cố Giai Lệ có đích thân ra mặt hòa giải thì nhà họ Từ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Chỉ có ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, cô nhìn Diệp Thiên thật lâu.
Cô lập tức nhận ra Diệp Thiên lúc này khác hẳn so với mười phút trước, khí tức của cậu bây giờ vô cùng hưng phấn, đến ngữ khí và thái độ cũng hoàn toàn thay đổi theo.
Cô ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên, quan tâm hỏi: “A Thiên, anh làm sao vậy?”
“Anh bây giờ có chút khác lạ đấy!”
Ngay lúc lòng bàn tay Tiếu Văn Nguyệt chạm vào cánh tay của Diệp Thiên, cô kinh ngạc phát hiện toàn bộ cánh tay của cậu đều đang khẽ run.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt lóe ra tia sắc lẹm.
“Tôi không sao, chỉ là có hơi hưng phấn thôi!”
“Hưng phấn?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!