Hắc Bạch Giáo Chủ cộng thêm bát đại trưởng lão, chín người này có thể nói là chiến lực hàng đầu trong Hắc Ma Giáo và còn khủng khiếp hơn cả Hắc Bạch Song Sát – những kẻ đã đạt tới hoàng cấp đỉnh phong.
Vậy mà sự xuất hiện của chín người này lại phải né cả đòn tấn công của một mình Diệp Thiên, thậm chí là còn phải rút ra bên ngoài tấm bình phong màu đen. Vậy thì điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là chín người vô cùng kiêng dè Diệp Thiên. Đối diện với cậu, đến bọn họ cũng không dám đánh chính diện, đành tạm thời lựa chọn né tránh.
Một người chèn ép chín người, hơn nữa còn là chín người truyền thuyết thì thực lực của cậu phải khủng khiếp tới mức nào chứ?
La Thanh Hàm quay qua nhìn La Thanh Chỉ với ánh mắt chấn động. Cô ta thật sự cảm thấy kinh hãi, rốt cuộc là người em gái của mình đã gặp phải loại quái vật gì thế này?
Chín người đứng bên ngoài tấm bình phong màu đen và thở phào giống như vừa mới được sống lại. Hắc Ma Giáo Chủ đanh mặt và nhìn Diệp Thiên chăm chăm.
“Rốt cuộc cậu là ai mà lại có sức mạnh linh hồn khủng khiếp như vậy- lẽ nào cậu là người của Thần Ý Môn – một trong sáu tông môn Huyền tông?”
Theo như ông ta thấy thì khắp tiểu thế giới này, người có được lực tinh thần khủng khiếp như vậy chắc chắn phải xuất thân từ Thần ý Mông của tông môn luyện thần.
“Thần Ý Môn sao?”, Diệp Thiên cười thản nhiên: “Chưa nghe thấy bao giờ!”
“Nhưng tôi rất tò mò, sao chín người các ông lại có thể đột nhiên dịch chuyển không gian vậy?”
Trong tình huống vừa nãy, cả chín người đã không kịp làm gì vậy mà ngay sau đó bọn họ lại có thể dịch chuyển ra ngoài tấm bình phong, điều này thực chất đã vượt ra ngoài khả năng của bọn họ.
“Không phải là người của Thần ý Môn à?”
Hắc Ma Giáo Chủ khẽ khựng người và chìm vào im lặng rồi mới lạnh giọng nói.
“Phong Thiên Trận Đồ sớm đã nhận tôi làm chủ nhân, do tôi khống chế. Phàm là ở bên trong trận đồ này thì tôi có thể tự do ra vào, có thể đưa bản thân mình ra khỏi Phong Thiên Trận Đồ chỉ trong một ý niệm nên vừa rồi mới né được đòn tấn công linh hồn của cậu!”
“Giờ đây chín người chúng tôi đã ở bên ngoài Phong Thiên Trận Đồ và đang đứng cách cậu một khoảng cách rồi!”
Phong Thiên Trận Đồ là bảo pháp phân cách không gian, trong và ngoài Phong Thiên Trận Đồ là hai không gian hoàn toàn khác nhau, hai tầng khí hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn thoát ra thì khó chẳng khác gì lên trời, ít nhất là nếu cảnh giới thấp hơn truyền thuyết thì căn bản không thể nào làm được.
Ông ta nhìn Diệp Thiên chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ hối hận: “Tôi thừa nhận cậu rất mạnh nhưng đáng tiếc cậu đã lựa chọn nhầm nơi chiến đấu rồi!”
Nếu như không phải vì bọn họ đang ở trong Phong Thiên Trận Đồ thì Diệp Thiên đã có thể giết chết chín người bọn họ rồi. Chính vì có Phong Thiên Trận Đồ nên chín người kia mới có cơ hội trốn thoát.
“Vậy sao?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì chẳng hề dao động mà chỉ nhếch miệng cười khó hiểu.
“Các người cho rằng dịch chuyển ra ngoài Phong Thiên Đồ Trận thì có thể giữ được mạng sống sao?”