Trong đại sảnh nhà họ La, Diệp Thiên có từ chối bao nhiêu lần vẫn được La Không Nhàn mời lên ghế chủ nhà, còn La Không Nhàn ngồi ở bên cạnh. Hai chị em La Thanh Chỉ và La Thanh Hàm thì lại đứng ở bên cạnh, không có cả tư cách để ngồi.
“Diệp đại nhân, lần này cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp Mai Thành chúng tôi, cũng cứu nhà họ La thoát khỏi nguy nan, đại ân đại đức của cậu, quả thật tôi không biết nên báo đáp thế nào”.
La Không Nhàn liên tục chắp tay với Diệp Thiên, ngữ khí vừa chân thành lại xúc động.
Ông ta thực sự chưa từng nghĩ tới đứa con gái nhỏ mà mình không đặt kì vọng lại quen biết được một nhân vật mạnh như vậy.
Diệp Thiên cười khổ, mất tự nhiên mà xua tay: “Gia chủ La, tôi đã nói rồi, ông không cần gọi tôi là đại nhân!”.
“Cô hai là ân nhân của tôi, lần này tôi ra tay cũng là để báo đáp ân tình cô ấy đã cứu tôi!”.
“Đừng!”.
La Thanh Chỉ đang dâng trà cho Diệp Thiên, nghe Diệp Thiên nói vậy thì vội vàng lắc đầu.
“Diệp đại nhân đây tu vi tuyệt thế, ngay cả Phong Thiên Trận Đồ cũng có thể phá vỡ bằng một quyền. Hôm đó, anh ngất ở Sâm Hải Mật Lâm chắc chỉ là ngoài dự liệu mà thôi. Nếu tôi không cứu anh, anh cũng sẽ bình an vô sự”.
“Bây giờ xem ra lúc đó tôi làm điều dư thừa rồi”.
Nghe câu nói hơi giận dỗi của cô ấy, Diệp Thiên cũng đành cười bất đắc dĩ. Cậu biết La Thanh Chỉ đang oán trách cậu giấu giếm thực lực thật của mình, còn cố ý nói dối ở biệt thự nhà họ La vào ngày hôm ấy.
Cậu không để ý, nhưng La Không Nhàn và La Thanh Hàm lại biến sắc. Phải biết rằng, người trước mặt là một nhân vật có thể tiện tay giết chết chín người cảnh giới truyền thuyết. Nếu làm cậu không vui, diệt cả nhà họ La chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ai dám đắc tội?
La Không Nhàn lập tức quát lên: “Con nhỏ này, sao lại nói chuyện với Diệp đại nhân như vậy? Thật là bất lịch sự, xem bố phạt con thế nào!”.
La Thanh Chỉ nhíu mày, không trả lời, đôi mắt xinh đẹp lại không rời khỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên thể hiện sức mạnh cao ngất, càn quét tất cả, nhưng không biết tại sao cô ấy vẫn không thể xem Diệp Thiên như cao thủ tuyệt thế. Cô ấy thích “kẻ bị bỏ đi” quây quần cùng mọi người bên lửa trại trong tiệc tối, cùng ăn cùng ngủ, cùng nâng cốc tâm sự với cô hơn.
“Không sao!”.
Diệp Thiên xua tay với La Không Nhàn, sau đó nhìn sang La Thanh Chỉ.
“Cô hai, tôi quả thật không có ý giấu giếm cô. Khi xưa ở Sâm Hải Mật Lâm, tôi bị thương nặng mới khỏi, lần đó hôn mê là hậu di chứng của vết thương!”.
“Nếu lúc đó cô không cứu tôi ra, có lẽ tôi vẫn bình an vô sự, nhưng cũng có thể dẫn tới hậu quả khác không ai biết trước được. Cho nên cô quả thật có ơn với tôi, chuyện này cô không cần nghi ngờ nữa”.
“Sau này, dù Diệp Thiên tôi có đi đâu cũng sẽ khắc ghi phần ân tình này trong tim”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!