“Chỉ là, bây giờ vẫn chưa phải lúc”.
“Hả?”, Diệp Thiên ngước mắt nhìn: “Vì sao?”.
Thi Mạc hạ giọng nói: “Bởi vì bây giờ cậu vẫn không thể lay động Thiên Luân, ít nhất cậu không giết được ông ta!”.
“Bởi vì ông ta nắm trong tay Đại Thiên Cung, có khí vận của cả tiểu thế giới, có thể sử dụng sức mạnh của cả tiểu thế giới”.
“Nếu cậu và ông ta chiến đấu với nhau, phần thua nhiều hơn phần thắng”.
“Thế à?”, Diệp Thiên nghe vậy lại khẽ cười, rõ ràng là không tin.
Cậu đi một đường tới đây, đối mặt với không biết bao nhiêu kẻ địch mạnh, nhưng bất kể đối thủ là ai, cậu cũng đã chiến thắng. Ngay đến tiểu thế giới được gọi là nơi thần thánh, người tu tiên hội tụ, cậu cũng đánh thẳng vào Huyền Môn, khai chiến chính diện với Tứ Tượng Tông, một trong sáu tông Huyền Môn.
Đại Thiên Cung là thế lực đứng đầu tiểu thế giới, nhưng cậu vẫn không quá lo lắng.
Lúc này, xác thịt và sức mạnh tinh thần của cậu đều đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có, cho dù Thiên Luân có hội tụ sức mạnh của tiểu thế giới, cậu cũng nắm chắc có thể so cao thấp với ông ta.
“Diệp Thiên, tôi cũng xem như hiểu được chút ít về tính cách của cậu. Từ việc cậu dám đối mặt với tất cả mọi người của Tứ Tượng Tông vì mẹ cậu, tôi đã hiểu xưa nay cậu đều không sợ bất cứ thứ gì”.
“Thiên phú của cậu cũng đủ chèo chống suy nghĩ và hành động của cậu, nhưng có một điều cậu cần phải hiểu”.
“Thiên phú là thiên phú, thực lực là thực lực. Bây giờ cậu vẫn chưa trưởng thành đến lúc có thể nắm chắc phần thắng với Thiên Luân, cho nên cậu vẫn phải nhẫn nhịn”.
Thi Mạc nghiêm túc nói: “Khi xưa Tứ Tượng Thần Quân vun trồng đào tạo tôi, tôi có thể đạt được đến cảnh giới này cũng là nhờ tu luyện “Thần Hỏa Quyết” trong “Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết” của ông ấy”.
“Khi xưa ông ấy bị Thiên Luân tính kế, người chết đạo tan, nỗi căm phẫn của tôi không hề thua kém gì cậu, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng kiềm chế bản thân, chưa bao giờ tìm tới Thiên Luân trả thù”.
“Bởi vì tôi hiểu, với thực lực của tôi thì không thể thắng được Thiên Luân. Dù là bây giờ, e rằng tôi cũng không thể đỡ được trăm chiêu của ông ta”.
Thi Tú Vân nghe vậy, vẻ mặt vô cùng chấn động, sâu trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Thực lực của Thi Mạc đã mạnh đến cảnh giới mà bà ấy không thể chạm đến, dù đạt đến đỉnh cao cảnh giới truyền thuyết thiên cấp thì ở trước mặt Thi Mạc cũng chỉ như đứa trẻ con.
Nhưng Thi Mạc lại nói mình không đỡ được một trăm chiêu của Thiên Luân, vậy thì kẻ được gọi là truyền nhân đời thứ ba của Đại Thiên Cung đó phải đáng sợ đến mức nào?
Chỉ có Bạch Viêm Minh là tỏ vẻ nghiêm trọng, cảm thấy rất đúng.
Ông ta từng gặp Thiên Luân một lần ở Đại Thiên Cung. Người đó chỉ phóng ra một luồng khí thế đã uy hiếp được mấy chục cao thủ đỉnh cao của sáu tông Huyền Môn tề tựu ở Đại Thiên Cung hôm đó không thể động đậy, bao gồm cả ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!